Chương 797-798
THIÊN LA DẠ XOA
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Diệp Thiếu Dương:
Bé trai này nhìn càng ngây thơ đáng yêu, càng làm hắn có cảm giác đáng sợ: mở quan tài ra cương thi, bộ mặt bất kể dữ tợn thế nào, cùng lắm chỉ bị dọa đến nhảy dựng lên mà thôi, bản thân mình cũng sẽ chuẩn bị tâm lý.
Bởi trong quan tài chỉ có thể tồn tại cương thi, hiện giờ lại là một người sống sờ sờ - một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp với vẻ mặt ngây thơ vô tội, trong lòng Diệp Thiếu Dương tức khắc dao động, ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Bảo.
Chỉ thấy tên đạo mộ tặc kinh nghiệm đầy mình này cũng đang há hốc miệng, dùng ánh mắt thất thần nhìn đứa bé dễt thương này.
“Đây là……” Tứ Bảo ngập ngừng.
“Ca ca tỷ tỷ đừng sợ, ta bị Quách tướng quân nhốt trong quan tài, không phải ác quỷ.” Bé trai đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm trong trẻo ngọt ngào, ngữ điệu có chút quái dị.
Diệp Thiếu Dương suy đoán, phát âm của nó là từ thời cổ, may sao vẫn còn nghe hiểu được.
“Ngươi…… là người hay quỷ?” Tiểu Mã cả kinh nói.
Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, câu hỏi này chẳng phải thừa thãi ư, người sống sao có thể ở trong quan tài đến mấy trăm năm? Quan sát đánh giá một hồi, nói: “Ngươi là quỷ thi?”
Bé trai gật đầu, trên mặt lộ vẻ bi thương, nước mắt chảy ròng ròng.
“Ta ở trong quan tài ngủ suốt mấy trăm năm, hu hu... hôm nay cuối cùng cũng được giải cứu, đa tạ chư vị pháp sư, ca ca tỷ tỷ……” bé trai thương tâm lau nước mắt.
Mọi người hỏi thăm biết được, thì ra nó bị Quách tướng quân bắt tới bồi táng, dùng bí pháp tà thuật, phong ấn hồn phách trong cơ thể, tà thuật này còn làm cho thân xác nó không bị thối rữa, bảo tồn cho đến tận bây giờ.
Mấy người nghe xong trầm trồ ngạc nhiên, đồng thời cũng thở dài, cảm thấy xót thương cho số phận đứa bé.
Đến băng sơn mỹ nhân như Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm động, tiến lên an ủi nó: “Cũng may hồn phách còn hoàn chỉnh, có thể đầu thai chuyển thế, kiếp trước ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp sau nhất định được phúc báo.” Nhuế Lãnh Ngọc xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiếu Dương hỏi: “Hay là... bây giờ ta đưa ngươi xuống Âm Ty?”
Bé trai gật đầu, hỏi: “Các người tới đây làm gì?”
Tứ Bảo nói ra mục đích chuyến đi lần này, bé trai vừa nghe liền ngơ ngẩn cả người, liên tục xua tay.
“Không thể... không thể, Quách tướng quân kia đã thành Đồng Giáp Thi Vương, cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa hắn còn có bốn tên Thủ linh đồng tử, các người cứ tùy tiện vào như thế, khẳng định không toàn mạng trở ra.”
Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, nói: “Bằng không bé dẫn đường cho bọn ta, ta cam đoan bé sẽ không có chuyện gì, chờ mọi việc xong xuôi sẽ đưa bé đi luân hồi, cũng coi như ngươi tích lũy một chút âm đức, bé có đồng ý không?”
Đứa bé liên tục gật đầu, “Đồng ý a, là các người đã cứu ta ra, ta nguyện ý giúp các người, đại tỷ tỷ... mấy người thật tốt bụng a.”
Bé trai gạt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Tỷ tỷ thật xinh đẹp, cho ta ôm tỷ tỷ một cái a...” Nói xong giang hai tay ra.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy bộ dáng nó thực đáng yêu, tuy đã chết mấy trăm năm, nhưng tâm tính đương nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cứ coi nó là một đứa trẻ hình thường là được, lập tức giang rộng hai tay, bé trai lập tức nhào vào lòng nàng.
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp, rất giống mẹ của ta, ta có thể hôn tỷ một cái có được không?”
Nhuế Lãnh Ngọc hơi đỏ mặt, nhưng không phản đối.
Thằng bé ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, miệng há ra, tiến lại gần hơn.
Đột nhiên thân hình thằng bé khựng lại , Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn, chỉ thấy một sợi xích sắt cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, mặt nó trở nên đỏ bừng vì nghẹn thờ, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra ngoài.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức ngây người, nhìn về phía đầu kia của sợi xích, thì thấy Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo chặt dây Câu Hồn, lôi thằng bé ra khỏi người nàng.
Đứa trẻ lập tức xoay người, hai tay khua khoắng, đôi tay biến hóa thành hai bàn tay quỷ, vồ Diệp Thiếu Dương.
“Ái chà, rất lợi hại đó nha...” Diệp Thiếu Dương tay trái kết ấn, miệng niệm một lần Khốn Ma Chú đã học được từ Bạch Vô Thường, chân bước lui về phía sau, tay phải nắm dây Câu Hồn, dùng sức xiết lại.
Xiềng xích kêu leng keng, quấn lấy thằng bé càng ngày càng chặt, phong kín ba đại quỷ huyệt, cũng như phong tỏa tu vi của nó, đôi tay quỷ ảnh giữa không trung còn chưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương đã biến mất tăm.
Thằng bé ấm ức khóc rống lên, hướng Diệp Thiếu Dương kêu: “Ca ca... ngươi làm cái gì thế! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi thả ta ra!”
“Thiếu Dương! Huynh muốn làm gì!” Nhuế Lãnh Ngọc hiếm khi hét lên như vậy.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, “Nếu không phải tôi, hồn phách của cô hiện tại đã bị nó hút mất rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc hoá đá, “Lẽ nào lại thế, nó chỉ muốn hôn tôi mà thôi, hơn nữa nó lại không phải ác quỷ!”
“Không phải ác quỷ?” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn tiểu quỷ đang giãy giụa trong dây Câu Hồn, “Cô cũng không nên bị vẻ ngoài của nó che mắt chứ.”
“Tỷ tỷ, cứu ta!” Tiểu quỷ cố hết sức kêu gào, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với ánh mắt đáng thương.
Tứ Bảo cùng Tiểu Mã, cũng bị sự biến hoá đột ngột này làm cho chân tay luống cuống, ngây ngốc đứng một bên, không biết phải làm sao cho phải.
Chỉ có Dưa Dưa xông lên, ngăn cản ý định tới gần tiểu quỷ của Nhuế Lãnh Ngọc, xua tay nói: “Nhuế tỷ tỷ, lão đại làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, tỷ tỷ phải tin tưởng hắn!”
Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngẩn, lập tức đứng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương dùng Khốn Ma Chú trói chặt tiểu quỷ, không cho nó có cơ hội đào tẩu, cũng không vội vàng tiêu diệt nó, ánh mắt lướt qua Tứ Bảo với Tiểu Mã, dừng lại trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc, “Vừa rồi lúc nó nói chuyện, các người có nghe rõ không, nó nói nó ngủ say mấy trăm năm, nhưng khi chúng ta gõ vào quan tài một cái, nó liền tỉnh lại? Nếu nó thực dễ tỉnh như vậy, sao lại có thể ngủ say mấy trăm năm?”
Mấy người ngẩn ra, cảm thấy lời nói của hắn đúng là có đạo lý. Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn tiểu quỷ dáng vẻ tội nghiệp kia một cái, nói: “Chỉ dựa vào một việc này cũng không chứng minh được gì, có lẽ còn nguyên nhân đặc biệt gì đó, sao không để nó nói cho rõ ràng?”
Lập tức xoay đối diện tiểu quỷ, nói: “Ngươi khẳng định mấy trăm năm này đều ngủ say trong đó?”
Tiểu quỷ liên tục gật đầu, “Là thật đó, tỷ tỷ hãy tin ta, mới đầu ta cũng không có ngủ say như vậy, chỉ là sau khi trở thành quỷ thi, tự mình chui vào trong quan tài, vì bên ngoài có rất nhiều quỷ, Quách tướng quân cũng đã thành Đồng Giáp Thi Vương, ta thực sự rất sợ, nên trốn ở trong quan tài tu luyện, sau đó liền ngủ say.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi thực sự vừa mới tỉnh lại sao ?”
“Đúng vậy, ca ca, các người gõ quan tài, bên trong sẽ sinh ra tiếng vang rất lớn, vì thế ta mới tỉnh lại, mấy trăm năm rồi, nơi này không có ai tiến vào, chẳng ai đến đánh thức ta a.”
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn Diệp Thiếu Dương, trông biểu tình của nàng, hiển nhiên là tin những gì tiểu quỷ kia nói.
Tiểu Mã với Tứ Bảo cũng chậm rãi gật đầu, sắc mặt có chút do dự. Chỉ có Dưa Dưa không hề dao động.
Thấy vậy, Diệp Thiếu Dương quay sang hỏi nó, “Ngươi phát hiện ra vấn đề sao?”
“À? Không có...,” Dưa Dưa gãi gãi đầu, “Dù sao ngươi cũng là lão đại, việc ngươi làm nhất định đều có đạo lý, ta có phát hiện ra hay không thì có can hệ gì chứ.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, tiểu quỷ Dưa Dưa này, ngày thường hay quậy phá, bất phân lớn nhỏ, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại tuyệt đối tin tưởng mình, xem ra dù mình có bảo nó đi ám sát Diêm La Vương, nó cũng sẽ gật đầu cái rụp.
Một lần nữa nhìn quanh mọi người, Diệp Thiếu Dương nói: “Nó nói nó ngủ mấy trăm năm, các người cảm thấy có thể như thế sao?”
Tiểu Mã cau mày nói: “Sao lại không thể?”
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng: “Lãnh Ngọc bị nó lợi dụng, đánh trúng tâm lý, động lòng trắc ẩn...còn hai người ăn nhiều đầu heo quá hay sao, đưa các người đến căn phòng tối ngủ một giấc, các người có biết mình đã ngủ mấy tiếng hay không hả?”
Tiểu Mã với Tứ Bảo nhất thời không có phản ứng, Nhuế Lãnh Ngọc băng tuyết thông minh, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, trong miệng khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, ngây người nhìn tiểu quỷ kia, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
“Nếu ngươi vẫn luôn ngủ say…… sao ngươi biết được mình đã ngủ mấy trăm năm?”
Tiểu quỷ ngơ ngẩn, Tứ Bảo với Tiểu Mã giật mình sửng sốt: Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bất kể là người hay quỷ, một khi đã chìm vào giấc ngủ, sẽ mất đi khái niệm về thời gian, đặc biệt là hôn mê, nếu bị bất tỉnh nhân sự mấy ngày mấy đêm, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, tuyệt đối không thể biết thời gian tỉnh lại.
Chứ đừng nói ngủ say mấy trăm năm, còn có thể nhớ rõ thời gian đến vậy, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Đạo lý này vốn dĩ rất đơn giản, chỉ là lúc trước mọi người tập trung chú ý đến câu chuyện tiểu quỷ kể lại, do đó đã bỏ qua logic phản biện đơn giản này.
“Ta……” Tiểu quỷ còn muốn biện giải, Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, vẫy tay gọi Nhuế Lãnh Ngọc tới, “Nếu cô còn muốn nghe nó giảo biện, không bằng cô qua đây xem cái này.”
Nhuế Lãnh Ngọc hồ nghi đi qua đó.
Diệp Thiếu Dương dùng tay chỉ chỉ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đang đeo bên hông mình.
Bởi sau lưng cõng quá nhiều đồ vật, nên hôm nay hắn đeo kiếm bên cạnh người.
Diệp Thiếu Dương một tay cầm vỏ kiếm, điều chỉnh vị trí một chút, rồi chỉ vào chuôi kiếm nói: “Cô xem ảnh phản chiếu đi!”
Trên chuôi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm có gắn một viên đá quý màu xanh biếc, trơn nhẵn bóng loáng, có thể dùng làm gương soi.
Sau khi Diệp Thiếu Dương căn chỉnh lại góc độ, Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt một cái liền thì thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt đá quý của tiểu quỷ đang giãy giụa trong dây Câu Hồn, chính là một con ác quỷ tóc tai rũ rượi, mặt mũi hung tợn.
“Cái này……” Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngẩn.
“Đây là Lục tùng thạch (đá Turquoise 😌), có công năng thí oan, cũng giống như Âm Dương Kính, chiếu vào cái gì, bất kể là quỷ yêu hay tà linh, ảnh phản chiếu chính là chân thân của nó!”
Bởi có Âm Dương Kính trong người, Diệp Thiếu Dương hiếm khi sử dụng công năng này của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, rốt cuộc lấy Âm Dương Kính ra tiện lợi hơn nhiều so với lấy kiếm, hôm nay cũng do trùng hợp, sau khi hắn nghe tiểu quỷ kia kể lể, sinh lòng hoài nghi, vì thế trong lúc nó đang nói chuyện, cúi đầu nhìn thoáng qua chuôi kiếm, sau đó, hết thảy đều minh bạch.
Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi lắc đầu, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Thực xin lỗi, tôi đã hành động theo cảm tính.”
“Không sao, điều này chứng tỏ cô là một người giàu tình cảm.” Diệp Thiếu Dương trong lòng rất vui, hôm nay cuối cùng cũng nhìn được một mặt khác của nàng: thì ra bên trong vẻ mặt lạnh lùng băng giá, nàng cũng có một trái tim nhân hậu thiện lương, quá tốt, điều này quả thực quá tốt.
Diệp Thiếu Dương không hề do dự, tay phải cầm dây Câu Hồn, miệng không ngừng niệm chú, dây Câu Hồn càng xiết càng chặt.
“Nghiệt súc, còn không mau hiện ra chân thân!”
“Á!” Tiểu quỷ hét lên một tiếng thảm thiết, giọng nói trong trẻo dần trở nên thô khàn, hoá thành quái thanh chói tai, hình dáng bụ bẫm đáng yếu của bé trai lập tức biến đổi, thân thể phình to ra.
Trong nháy mắt, đã biến thành một con Dạ Xoa mặt mũi hung tợn, hai tay khua khoắng, ý đồ muốn trốn thoát khỏi dây Câu Hồn, nhưng cũng chỉ uổng công mà thôi.
“Tên đạo sĩ chết dẫm, ta muốn giết chết ngươi! Á....!” Ác quỷ hướng về phía Diệp Thiếu Dương gào rống lên.
Diệp Thiếu Dương một lần nữa xiết chặt dây Câu Hồn, thân thể ác quỷ phát ra tiếng ken két, những chỗ bị dây Câu Hồn thít chặt, không ngừng túa ra máu đen, chảy lênh láng trên mặt đất, lập tức bốc lên từng làn khói trắng, ăn mòn lớp đất trên cùng.
Tuy nhiên, quỷ huyết này lại hoàn toàn vô dụng đối với dây Câu Hồn.
Ác quỷ ngã lăn trên mặt đất không ngừng giãy giụa, kêu la thảm thiết, thân thể bất chợt thu nhỏ, lại biến thành một bé trai dáng vẻ dễ thương, hướng về phía Nhuế Lãnh Ngọc khóc lóc, kêu gào thảm thiết, nhìn qua vô cùng tội nghiệp.
Nhuế Lãnh Ngọc biết rõ đó chỉ là ảo giác do ác quỷ tạo thành, nhưng cảnh tượng này vẫn làm cho nàng có chút không dám nhìn trực diện, liền quay mặt đi.
“Tỷ tỷ cứu ta!” Ác quỷ tuyệt vọng gào lên một tiếng.
Nhuế Lãnh Ngọc tưởng nó đang gọi mình, thở dài, lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, một thân ảnh từ trong quan tài bay ra.
“Nhất niệm thần uy, thiên lôi cổn động, cương phong sạ khởi, đâu chuyển hỏa vũ, cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương giơ tay trái lên, Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ đón gió tung bay, trong chớp mắt đã lớn hơn gấp mấy chục lần, giống như một ngọn liệt hỏa, quấn lấy thân ảnh người này, sau đó thắt chặt.
“Ngoao!” Thân ảnh phát ra tiếng kêu quái dị, là giọng nữ nhân, sau khi bị bao vây, toàn thân chấn động, tà khí bùng nổ, chống cự lại thần uy của Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, nháy mắt đã thò đầu ra định chạy trốn.
Tu vi của nó mạnh đến vậy sao? Đến Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ cũng không làm gì được?
Diệp Thiếu Dương thoáng giật mình.
Tứ Bảo ra tay, vừa niệm chú, vừa ném Kim Văn Bát Vu về phía tiểu quỷ, Kim Bát lơ lửng giữa không trung, Phật quang toả ra, chiếu vào tiểu quỷ.
Thân hình tiểu quỷ bất động, Diệp Thiếu Dương lập tức điều khiển Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ truy kích, vừa định quấn nó lại, tiểu quỷ kia bất ngờ đột phá Phật quang, bay về phía trước.
Kim Văn Bát Vu một lần nữa lại bay lên không trung, Phật quang toả sáng, thân thể tiểu quỷ lại trở nên bất động, Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ truy đuổi, tiểu quỷ lại phá vỡ Phật quang……
Cứ ngươi truy ta đuổi như vậy một hồi, may sao Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo phối hợp rất ăn ý, không để tiểu quỷ kia có cơ hội phản kích, sau mấy hiệp, rốt cuộc Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ cũng quấn chặt được nó.
Chưa từng nghĩ tiểu quỷ này lại có tu vi thâm sâu như vậy, cựa mình một cái, lại thò đầu ra ngoài.
Trong lúc nó đang giãy giụa, Tứ Bảo chạy như bay đến, tròng vòng cổ Xá Lị vào cổ nó, niệm động chú ngữ, kích hoạt linh lực của vòng Xá Lị, một chữ “Vạn” in hằn trên trán tiểu quỷ, lúc này mới hoàn toàn định trụ được nó.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, không ngừng niệm chú, dây Câu Hồn tròng qua cổ bé trai treo lên, vô số tinh phách bay ra, che trời lấp đất, tự động tản đi.
“Quả nhiên không phải là quỷ,” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, thứ đang chiếm cứ cơ thể bé trai, có thể được coi là tà linh.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi đến trước mặt tiểu quỷ đang bị Xá lị Phật châu trói buộc, chăm chú quan sát, là một bé gái mười hai mười ba tuổi, bảo sao vừa rồi thằng nhóc kia gọi nó là tỷ tỷ.
“Đạo sĩ - hòa thượng chết bầm, nếu dám thả ta ra, ta sẽ sống nuốt nguyên thần các người!” đứa bé hướng Diệp Thiếu Dương gào to, tuy nhiên thanh âm lại là của một nữ nhân trưởng thành, mang theo một cỗ yêu khí.
“Ngươi có dám cùng ta đơn đả độc đấu không hả?!” Tiểu quỷ hướng Diệp Thiếu Dương hét lên.
“Không...”
Nó vốn định dùng chiêu khích tướng, không ngờ Diệp Thiếu Dương lại trả lời dứt khoát như vậy, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn cả người.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười nói: “Rất may ta đã sớm đoán được, ra tay đúng lúc, chiếm lấy tiên cơ, hai người hợp lực mới bắt được ngươi, giờ lại dễ dàng thả ngươi ra thế ư? Ta không thích đùa giỡn kiểu đó đâu nha?”
Hắn biết tiểu quỷ này tuyệt đối không đơn giản, vẫn biết dù có đơn đả độc đấu, mình cũng nắm chắc phần thắng, nhưng khẳng định phải tốn không ít tinh lực, quan trọng nhất chính là... ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta làm như vậy? Ta đã bắt được ngươi, còn thả ngươi râhy sao?
(Hết chương)
Comments
Post a Comment