Chương 791
GIẤM TRẮNG PHÁ KHÁNG THỔ
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy từ trong túi ra hai cây súng phun nước đưa cho cô.
Quả Cam ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Lão đại... các người bảo trọng nha.”
Bốn người Diệp Thiếu Dương kiểm tra lại trang bị một lượt, một tay cầm chặt súng phun nước, một tay giơ đèn pin lên soi vào chỗ sâu nhất của huyệt động, rồi cùng nhau tiến vào.
Đi được không bao xa, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên đứng lại, nói: “Quỷ thư sinh kia đâu?”
Mấy người khẽ giật mình, đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, chẳng ai biết trong thời khắc mấu chốt này hắn đã đi đâu.
“Ta ở đây.” Thanh âm từ trong động truyền đến, tiếp đó Lâm Tam Sinh từ trong lướt ra, Dưa Dưa cũng theo bên cạnh hắn.
“Vừa rồi bọn ta đã vào thăm dò một chút.” Lâm Tam Sinh nói, “Khe nứt này quá phân nửa là do động đất tạo thành, ngày đó sau khi khe nứt được tạo ra, ta chỉ lo đào tẩu, cũng chưa nhìn kỹ, đoạn cuối khe nứt này thông với mặt bên của huyệt mộ, cụ thể là tầng bên ngoài, vẫn chưa tiến vào mộ chính, đường này tuy không thông, nhưng mặt trên có một cái khe có thể leo lên, xem chừng là thông với mộ chính.”
“Cái gì gọi là tầng bên ngoài huyệt mộ?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi, tuy đã xem qua không ít tư liệu nói về mộ táng trong sách, nhưng chủ yếu nhằm vào tà thuật với cương thi, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ hành động như một tên đạo mộ tặc, nên kiến thức về huyệt mộ hoàn toàn không có gì.
Tứ Bảo giải thích: “Những ngôi mộ bình thường đương nhiên không phân biệt trong ngoài, nhưng đây là Hoàng lăng, Hoàng Đế đều muốn đưa hết thảy những gì mình có lúc sinh thời vào lăng mộ, để sau khi chết có thể tiếp tục hưởng dụng, cho nên việc xây dựng lăng mộ đều hoàn toàn bắt chước cung điện lúc sinh thời, có hai khu trong ngoài, tượng trưng cho Kinh thành và Hoàng thành. Bên ngoài mộ thường chôn tướng sĩ, để sau khi chết còn có thể tiếp tục trông coi Hoàng thành.”
Lâm Tam Sinh nói: “Thiền sư nói chính xác, những con Đồng Giáp Thi kia đều chạy ra từ tầng ngoài của huyệt mộ, ngôi mộ thực sự nằm ở bên trong, chúng ta có thể bò vào theo khe nứt, để ta dẫn đường, bất quá nếu gặp phải Đồng Giáp Thi thì các vị phải tiến lên.”
Đoàn người bật đèn pin, bắt đầu tiến vào trong động, đi được mấy chục mét, Lâm Tam Sinh giữ vai Tiểu Mã, chỉ vào một sườn dốc phía trên, nói là có thể thông qua đó đến được lối vào mộ chính, bảo mọi người bò lên.
Cũng may chỗ này cũng không dốc lắm, hơn nữa hai bên có đá núi để bám vào, bò lên cũng không quá mất sức.
“Ngươi ngồi ta trên vai làm gì, tuy không nặng, nhưng ngươi là quỷ a, cứ bay lên là được, hai đại nam nhân, thế này có chút không ổn. Ngươi lại không phải tàn tật a.” Tiểu Mã vừa leo núi vừa càm ràm Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh không giận, chỉ cười nói: “Mã thiên sư không biết, quỷ không phải cứ muốn bay là bay, quỷ hồn bình thường chỉ lên được cách mặt đất ba thước, hơn nữa không thể duy trì trong thời gian dài, tuy ta có thể bay lên, nhưng cũng muốn hao tổn tu vi, ngày thường thì không sao, những lát nữa khi vào bên trong, không biết sẽ gặp phải thứ gì, có thể tránh hao tổn được chút nào hay chút ấy.”
Tiểu Mã cau mày, “Cái gì, chẳng phải quỷ có thể phi thiên độn thổ sao?”
Tứ Bảo lườm cậu ta một cái, nói: “Ngươi nghĩ gì vậy, nếu bất kỳ quỷ hồn nào cũng có thể bay lượn, pháp sư chúng ta lại không biết bay, nếu bọn chúng bay lên rồi không chịu xuống, thì chúng ta cứ đứng dưới đất mà nhìn à?”
“À, thì ra là như vậy, ta không biết mà....” Tiểu Mã cười hắc hắc.
Diệp Thiếu Dương tiến đến bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, cùng nàng sánh vai, hỏi: “Trước kia cô cũng từng vào mộ cổ phải không?”
“Một hai lần gì đó” Nhuế Lãnh Ngọc thái độ khá thờ ơ.
“Sao lại muốn vào mộ cổ?” Hắn cố tìm đề tài để tiếp tục câu chuyện.
“Theo sư huynh của ta tìm kiếm đồ vật.” Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, bước mau thêm vài bước, bỏ hắn lại đằng sau.
Sư huynh…… lại cái tên sư huynh chết tiệt!
Diệp Thiếu Dương khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Độ dốc của khe ngày càng nhỏ dần, chẳng mấy chốc đã đến tận cùng, chỉ có một khoảng đất trống, tứ phía đều là núi đá.
“Cửa đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lâm Tam Sinh cười nói: “Diệp thiên sư nói đùa à, huyệt mộ bị vùi lấp, lấy đâu ra cửa, hãy nhìn nơi này.....”
Mọi người lập tức lia đèn pin chiếu về hướng ngón tay hắn chỉ, lúc này mới nhìn thấy một khối “nham thạch” không giống với những khối còn lại, trông như bùn đất xi măng được đổ chồng chất lên nhau.
Tứ Bảo đi tới sờ xoạng một hồi, nói: “Không sai, đây là do bùn đất tạo thành, có cấu trúc của kháng thổ, chắc trước đây khi xây dựng lăng mộ, là thông đạo dành cho thợ thủ công ra vào, sau đó bị lấp lại.”
Tiểu Mã vừa nghe nói có cửa, lập tức thả ba lô xuống, lấy từ bên trong ra xẻng công binh, bắt đầu đào bới, liền bị Tứ Bảo kéo ra, khinh thường nói:
“Nếu ngươi cứ đào như vậy, thì đến mười ngày cũng đào không ra, đừng nghĩ là có thể dùng xẻng, đây là tam thủy trộn kháng thổ, là bùn đất được trộn với cháo gạo nếp, nước đái ngựa, sương sớm đọng trên lá cỏ, sau khi nhào cùng với nhau sẽ được nung trong lửa, độ rắn chắc không thua gì nham thạch thực sự.”
Nói xong bảo mọi người chiếu sáng, còn mình thì cởi ba lô xuống tìm kiếm, lấy ra một chai nhựa chứa chất lỏng màu trắng, mở nắp chai đổ một chút lên trên lên ụ đất.
Ngay lập tức, một mùi gay dấm chua nồng toả ra.
Mọi người vô cùng tò mò, không đợi mở miệng, Tứ Bảo chủ động giải thích: “Cái này gọi là dùng vật chế vật, kháng thổ này vô cùng rắn chắc, nhưng lại kỵ dấm, nhất lại là dấm trắng. Các người chờ thêm chút nữa thì sẽ rõ.”
“Đã lâu không vào đây, ta đi trước thăm dò xem bên trong có cương thi hay không.” Lâm Tam Sinh nói xong liền xuyên tường mà vào, một lát sau ra tới, nói: “Có ba con Đồng Giáp Thi, đã bị ta dụ ra xa một chút, miễn sao khi chúng ta vừa vào, không phải đối đầu ngay với bọn chúng, sẽ rất nguy hiểm...”
Tứ Bảo cười hắc hắc nói: “Từ nay về sau theo ta làm ăn đi, khi nào ta xuống mộ sẽ mang theo ngươi, đi dò đường trước cho ta...he he...”
Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Chúng ta là liên minh bắt quỷ, chứ không phải liên minh đạo mộ!”
Đợi khoảng hai mươi phút, Tứ Bảo cầm xẻng lên, cắm một nhát xuống kháng thổ, cơ hồ mềm giống như cắt một miếng đậu hũ.
“Được rồi, bắt đầu thôi!” Tứ Bảo lại lắp thêm một cái xẻng khác, rồi cùng Tiểu Mã động thủ, nhanh chóng đào ra một cái lỗ.
Thấy bọn họ sắp đào thông, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng giơ súng phun nước lên, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Tứ Bảo ra hiệu cho Tiểu Mã lui về phía sau, nắm chắc súng phun nước, còn mình dùng xẻng đào nốt mấy nhát cuối cùng, tay trái cầm sẵn một quả pháo sáng, ném vào bên trong.
Trong nháy mắt, phía trước đã sáng lên, có thể nhìn thấy hai bóng người từ bên trong chạy như điên qua đây.
“Tập chung, bắn vào đầu gối!”
Diệp Thiếu Dương lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau bắn súng phun nước, nhằm thẳng vào hai đầu gối con cương thi thứ nhất đang lao tới.
Dòng nước bắn trúng đồng giáp, mắt thường có thể thấy một lớp rỉ màu xanh được đùn lên nhanh chóng.
“Ngoao...!” Đồng Giáp Thi rống lên một tiếng, vẫn cố lao về phía trước, kết quả hai chân ngày càng cứng đơ, vừa định chui từ bên trong ra ngoài, uỳnh một tiếng ngã lăn xuống đất, con Đồng Giáp đằng sau chẳng kịp né tránh, bị vấp ngã lăn quay trên mặt đất.
Mấy chiếc súng phun nước lập tức chĩa về phía nó, nhắm thẳng vào khớp xương hai đầu gối mà bắn, con Đồng Giáp Thi này chẳng kịp bò dậy, cùng đồng bọn của nó, dùng hai khủyu tay, cố rướn người bò lên phía trước.
Bất quá mấy luồng nước cứ không ngừng bắn vào khớp xương khuỷu tay của bọn chúng, không lâu sau cánh tay của hai con Đồng Giáp Thi này cũng bị cứng đờ, không ngừng giãy giụa trên mặt đất, kêu rống ầm ĩ.
“Ha ha....không tồi không tồi, xem các ngươi còn dám cắn lung tung nữa không, thực không ngờ chơi trò bắt cương thi lại vui tới như vậy!” Tiểu Mã cười ha hả, đứng một bên xem náo nhiệt, vẫn chưa chịu động thủ.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment