Chương 790
TIẾN NHẬP CỔ MỘ
Ặc! Sao việc gì cũng liên can tới Đạo Phong vậy? Gia hỏa này thật đúng là gây họa mà.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: “Đừng nói trong thiên hạ này, chẳng có mấy pháp sư dám cả gan đi tru sát Quỷ Khấu, ngay từ ban đầu, người khác ta không biết, còn hắn…… đích thực không có gì là không dám làm.”
Tứ Bảo gật đầu, “Lúc ấy bọn ta chỉ lo cứu sư phụ trở về, sau đó mới phái người đi Sa Hải, tại một Thái Dương Mộ gần Thành Cổ Lâu Lan, phát hiện dấu vết đấu pháp, tuy nhiên do lưu sa dịch chuyển quá nhanh, rất nhiều dấu vết đã bị vùi lấp, bọn ta cũng không tìm được nơi có Quỷ Khấu, cũng không biết trận chiến xảy ra ở đâu, có những ai tham dự, kết quả thế nào, bọn ta hoàn toàn không biết.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi cảm thấy trong ngôi mộ cổ này có thể có Âm Huyết Linh Chi sao?”
“Bên trong Hoàng lăng, địa khí rất nặng, hơn nữa thi thể đã biến thành cương thi, rất có khả năng xuất hiện Âm Huyết Linh Chi, nếu còn không có, haizz... ta cũng không biết nên đi đâu tìm nữa.”
Diệp Thiếu Dương để tay lên vai Tứ Bảo, nói: “Nếu mộ cổ này không có, ta sẽ cùng ngươi đi khắp nơi tìm, thiên hạ rộng lớn như vậy, ta không tin một gốc Âm Huyết Linh Chi có thể làm khó được chúng ta?”
Ánh mắt Tứ Bảo dừng lại trên mặt hắn, nở một nụ cười cảm kích.
Sau một ngày chuẩn bị các vật dụng cần thiết, hôm sau, Lão Quách cùng đồ đệ là Lâm Tiêu Hiền đã tới, từ phía sau thùng xe nhấc ra một thùng đồ thật lớn.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã tròn mắt kinh ngạc, “Huynh định để mọi người vác lắm thứ như vậy xuống mộ cổ sao?”
“Cồng kềnh chủ yếu là thiết bị lặn nước, sau khi vào mộ cổ, các người cởi ra là xong.”
Đoàn người cùng nhau đến bên bờ kênh nước đen Học viện Y khoa, gần chỗ cây cầu.
Ngô Hải Binh đã an bài bảo vệ canh giữ từ đằng xa, không cho sinh viên tới gần.
“Đã chuyển tiền chưa vậy?” Diệp Thiếu Dương vừa gặp mặt đã hỏi.
“Đã chuyển rồi, tổng cộng là 11 ngày, theo ý của Diệp tiên sinh, hai ngày cậu rời khỏi không tính, còn lại 9 ngày, vừa đúng 2 vạn 7 ngàn...à, nếu Diệp tiên sinh muốn nhiều hơn, tôi sẽ chuyển đủ số.”
“Đủ rồi!” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến việc tài khoản lại có thêm gần ba vạn đồng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Lão Quách đặt thùng đồ xuống đất, mở ra, lấy một bộ thiết bị lặn nước, kèm theo áo lặn.
“Để tiết kiệm chi phí, ta chỉ mua một bộ, mấy người lần lượt xuống đó, khi nào quay về sẽ thu lại, lần sau có thể tái sử dụng.”
Lão Quách lôi ra một tank nước đeo lưng, ”Đây là nước muối tinh dự trữ, dùng hết có thể bổ sung, đến lúc đối phó Thi Vương…… thì dùng cái này.”
Từ trong bao lấy ra một tấm vải chống thấm, nói: “Đến lúc đó đào cái hố, trải tấm vải này xuống, đổ nước muối tinh vào, dùng để bẫy Thi Vương…… Còn chọn vị trí nào, các người tự mình an bài, ta sẽ không vào đó, bằng không chỉ e bộ xương già này sẽ lãnh đủ.”
Tiểu Mã thu lại mảnh vải chống thấm, bỏ vào ba lô của mình, hỏi: “Trong mộ cổ lấy đâu ra nước chứ?”
“Ngốc thế, trước tiên đào cái hố, rồi ra bờ sông dùng xô xách nước mà đổ vào chứ sao, nếu không thì làm thế nào, ngươi định vác theo mấy trăm cân nước xuống dưới đó à?”
Mặt Tiểu Mã đỏ rần, lấy từ trong túi ra mấy khẩu súng bắn nước đủ màu sắc, bên trong đã đổ đầy nước muối tinh, “Đúng là cái này rồi, hồi nhỏ chúng ta không có súng bắn nước cao cấp đến thế, giờ phải chơi bù mới được.”
Nói xong lập tức nhắm ngay Diệp Thiếu Dương.
“Không được!” Diệp Thiếu Dương đưa tay ra chắn, nhưng đã chậm, một dòng nước xuyên qua kẽ ngón tay phun thẳng vào mặt.
Tức khắc cảm thấy da dẻ ngứa ngáy vô cùng, vội vàng ngồi cạnh bờ sông vục nước rửa mặt, tẩy đến khi da hết ngứa mới thôi.
“Sao rồi?” Chu Tĩnh Như xoay mặt hắn lại, chăm chú nhìn, “Ui cha, đỏ hết lên rồi này!”
Diệp Thiếu Dương liền mượn cô chiếc gương trang điểm, xoi một hồi, phát hiện chỗ da bị nước muối tinh phun lên quả nhiên sưng đỏ một mảng lớn.
“Có nặng lắm không, bằng không đi bệnh viện trước đã, xử lý xong mới đi.” Chu Tĩnh Như quan tâm hết mực.
“Không cần, có phải chuyện lớn gì đâu.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô cười cười, sau đó quay đi, bộ mặt lập tức thay đổi 180 độ, giận dữ ngó nghiêng tìm Tiểu Mã.
Phát hiện Quả Cam với Tạ Vũ Tình đang hợp lực đuổi đánh cậu ta.
“Đừng đánh đừng đánh, tôi đâu biết sẽ như vậy a!” Tiểu Mã kêu khóc xin tha thứ.
Tứ Bảo lôi hết đồ trong thùng ra ngoài, sau đó chia vào ba lô của mọi người, để trừng phạt Tiểu Mã, hắn cho cậu ta phần nhiều nhất, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định những vật dụng cần thiết đều đã mang theo, sau đó bảo Quả Cam xuống trước dò đường, rốt cuộc cô cũng là thủy yêu, ở dưới nước sẽ linh hoạt hơn rất nhiều so với trên bờ.
Diệp Thiếu Dương vốn đang định triệu hoán Mỹ Hoa tới đây, nay đã có Quả Cam, nên lại thôi.
Tứ Bảo thay đồ lặn, trang bị đầy đủ, rồi theo Quả Cam cùng lặn xuống nước.
Mọi người trên bờ nóng lòng chờ đợi, qua chừng 20 phút, Quả Cam ngoi lên khỏi mặt nước, trong tay là bộ đồ lặn mà Tứ Bảo đã cởi ra.
Tiểu Mã là người thứ hai xuống dưới, nhân lúc cậu ta thay quần áo, Diệp Thiếu Dương hỏi Quả Cam, “Phía dưới thế nào, chẳng phải có rất nhiều Đồng Giáp Thi trôi nổi tại kết giới sao?”
“Đúng là không ít, khoảng hơn mười con, ta đã dụ tất cả bọn chúng tới một huyệt động sâu dưới đáy, hiện tại xem chừng còn lòng vòng ở đó, he...he... dưới nước mà muốn đuổi kịp ta sao, đừng có mơ. Đại hòa thượng đã tìm được lối vào mộ cổ, hiện đang chờ ở đó.”
Tiếp theo Tiểu Mã là Nhuế Lãnh Ngọc, sau khi hai người đều thuận lợi xuống dưới, Diệp Thiếu Dương là người cuối cùng.
Chu Tĩnh Như vẫn như mọi khi, căn dặn đủ điều, Tạ Vũ Tình cũng tỏ vẻ lo lắng.
Diệp Thiếu Dương thay đồ lặn, hướng về phía các cô vẫy vẫy tay, rồi cùng Quả Cam nhảy xuống nước.
Diệp Thiếu Dương căn bản không biết lặn nước, cũng may có Quả Cam nắm chặt tay hắn, nhanh chóng bơi xuống đáy, cảm giác này giống như xuyên vào thế giới dưới biển, vô cùng thích thú.
Chốc lát sau, Quả Cam dẫn hắn lách qua khe nứt trên kết giới, bởi xung quanh nước đen mờ mịt nên không thể nhìn rõ thứ gì, đột nhiên Quả Cam dừng lại, kéo hắn hướng về phía một ụ đất.
Không lâu sau đó, chân đã chạm được mặt đất, Diệp Thiếu Dương định đứng lại,liền bị Quả Cam kéo về phía trước, đi được vài bước, rời khỏi mặt nước, vừa lúc đèn pin chiếu qua đây.
Diệp Thiếu Dương tháo kính lặn xuống, ngẩng đầu nhìn phía trước mặt, mấy người Tiểu Mã đang đứng tụ tập một chỗ, sơn động phía sau tối đen như mực nên không biết còn xa hay không, trông qua có chút áp lực.
“Lão đại chờ một chút, để ta lau khô đuôi đã.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Quả Cam đã lên bờ, nửa thân dưới là một chiếc đuôi cá lóng lánh ánh kim.
“Rốt cuộc ta cũng biết vì sao ngươi luôn mặc váy ngắn.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu nói, nếu mặc quần, sau khi xuống nước, hai chân hóa thành đuôi cá, chẳng phải sẽ bị rách toạc sao, đến lúc lên bờ biến thành chân người, lấy đâu ra quần mà mặc?
Không đúng, mấy đồ nội y gì đó… chẳng lẽ xuống nước sẽ cởi ra sao, lên bờ lại mặc vào?
Nghĩ đến đó, Diệp Thiếu Dương nhịn không được, tim đập loạn xạ.
“Đúng rồi Quả Cam, ngươi không cần vào đó, trong mộ cổ không có nước, vạn nhất bên trong có cơ quan gì đó vây khốn chúng ta, những người khác thì không sao, nhưng ngươi lâu không tiếp xúc với nước tronn thời gian dài, sẽ tương đối nguy hiểm, ta thấy ngươi ở lại đây canh trừng, tiếp ứng cho mọi người sẽ tốt hơn, vạn nhất có cương thi từ dưới nước bò lên, ngươi cũng có thể dẫn dụ bọn chúng đi.”
(Hết chương)
Tuyệt vời ^^
ReplyDeleteLúc đầu chính ông DTD lặn xuống hồ để điều tra mới phát hiện có phong ấn vậy mà đến phần này lại bảo DTD vốn không biết lặn nước o_0
ReplyDeleteLúc đầu chỉ lặn một đoạn phía trên bề mặt két giới thôi, giờ phải xuống sâu hơn, vượt qua khe nứt vào bên trong kết giới gần đến tận đáy...ai mà lặn được sâu thế bn
Delete