Chương 789
SƯ PHỤ CỦA TỨ BẢO
Uống một ly nước chanh, trò chuyện một hồi, hai người cùng nhau quay về phòng.
Lâm Tam Sinh vừa thấy bọn họ, lập tức nói: “Đã vẽ xong, hai vị qua đây xem thế nào.” Nói rồi chìa ra một tờ giấy lớn.
Diệp Thiếu Dương nhận lấy, nhìn lướt qua, hoàn toàn mơ hồ, chỉ thấy trên tấm giấy khổ A3 có vẽ vô số đường cong lớn nhỏ, được chia thành rất nhiều ô vuông nhỏ, tượng trưng cho một gian mộ thất.
“Một cổ này…… Có lớn đến vậy không?”
“Đúng vậy đó.” Lâm Tam Sinh nói, “Ngôi mộ cổ này, là do năm đó Thái Tổ xây đế lăng, tính khi nào hạ táng sẽ dùng, sau đó vì Lưu Bá Ôn làm phép, nói là long mạch giữa Thạch Thành với Cương Thành đã bị đoạn, không thích hợp làm Đế lăng, nên mới cho xây lăng mộ ở nơi khác, còn nơi này đã được xây quá phân nửa thì bị bỏ hoang.
Sau khi Kiến Văn Đế gặp nạn chạy đến đây, Quách tướng quân liền lợi dụng không gian rộng lớn bên trong Đế lăng âm thầm tích trữ lương thảo, đúc rèn binh khí, mưu tính tấn công thành Bắc Kinh, không ngờ sự việc bị tên gian tặc Chu Lệ phát giác.
Đúng lúc này Kiến Văn Đế bị bệnh qua đời, Quách tướng quân biết đại thế đã mất, lại hết lòng tin vào lời nói của Quốc sư, bày Âm trận bên trong mộ cổ, mang theo gia quyến cùng thủ hạ mặc giáp trụ tự sát, mưu đồ hóa thân thành Đồng Giáp Thi…… việc này lúc trước tiểu sinh đã có nói qua.”
Lâm Tam Sinh chỉ vào bản vẽ, nói: “Quách tướng quân vì đề phòng Chu Lệ phá mộ, đã bố trí dưới đó rất nhiều cơ quan cấm chế, nhưng kỳ thực cũng ngăn không được dã tâm của Chu Lệ, Chu Lệ không khai quật mộ, mà gia cố thêm phong ấn, nguyên nhân cũng chỉ vì Quốc sư tiết lộ người chết trong mộ đã thành Đồng Giáp Thi, rất khó đối phó, nên không dám tùy tiện động thủ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Nói vậy, phía dưới có bao nhiêu cơ quan, ngươi đều biết hết sao?”
Lâm Tam Sinh lắc đầu: “Tiểu sinh là một quỷ hồn, có thể đi xuyên qua tường mộ, không kích phát cơ quan, lúc trước việc sửa chữa mộ cổ là do Quach tướng quân chính tay xử lý, ta cũng không biết tường tận, đến lúc đó các người tự mình tìm hiểu.”
Lâm Tam Sinh chỉ vào bản vẽ nói: “Huyệt mộ này ngự phía trên long nhãn, vị trí góc của long cơ (tức sừng rồng😌) còn có một huyệt mộ, nghe nói vốn là chuẩn bị cho Hoàng Hậu, trước khi Quách tướng quân chết, đã bảo Quốc sư tiền triều thiết kế phong ấn trận, sau một đợt sửa chữa, xem ra bên trong tám phần là chôn người, còn lại ta không biết.”
“Ngươi ở dưới đó mấy trăm năm, chẳng lẽ chưa từng xem qua?” Diệp Thiếu Dương vô cùng hiếu kì.
“Huyệt mộ đó có cấm chế của Quốc sư, ta không phá được, hơn nữa ta luôn bị Quách tướng quân áp chế, không được tự do hành động, chỉ có thể hoạt động trong một gian mộ thất, đương nhiên không biết.”
Lâm Tam Sinh chỉ vào bản vẽ, giải thích một lượt lối đi vào như thế nào: “Nếu từ đường thủy đi xuống giống ta, thì chỉ tiến vào ngoại lăng, nơi đó có một số tướng sĩ bồi táng, đã hoá thành Đồng Giáp Thi, nhưng số lượng không nhiều lắm, quan trọng là sau khi tiến vào khu mộ chính……”
Diệp Thiếu Dương cầm bản vẽ lên, xem qua một chút, kết quả vì bản vẽ được hoạ bằng bút lông, mặt trên có ghi một số chú thích cũng bằng bút lông, căn bản không thể nhìn rõ, nghĩ dù sao đến lúc đó cũng có Lâm Tam Sinh đi cùng, chỉ cần hắn biết là được, nên cũng không đòi hỏi quá chi tiết.
“Bên trong mộ cổ vô cùng nguy hiểm.” Lâm Tam Sinh nói, “Ta khuyên các người phải chuẩn bị thật tốt, bằng không khó có thể toàn mạng trở ra.”
“Nói hay, với gần mười năm kinh nghiệm đạo…… à không, viếng mộ của ta, nguy hiểm thì không sợ, ta chỉ muốn biết, dưới mộ cổ đó có thứ gì tốt hay không?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, quả nhiên đã lòi đuôi là một tên đạo mộ tặc.
Lâm Tam Sinh nói: “Mộ cổ chính là kim khố cũng như kho hàng của Quách tướng quân, một số đồ do Kiến Văn Đế năm đó mang từ trong cung ra, cũng được giấu ở dưới, ngươi nói đi?”
“Ha ha...phát tài rồi, phát tài rồi, lần này đúng là phát tài!” Tứ Bảo kích động đứng dậy, đi tới đi lui.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, hỏi Lâm Tam Sinh: “Thực ra ta còn một vấn đề quên chưa hỏi: phần mộ của Kiến Văn Đế bị họ Quách chiếm, vậy thì ông ta được chôn ở đâu?”
Lâm Tam Sinh lắc đầu, “Không biết, ông ấy chết trước Quách tướng quân, lúc ấy vì đề phòng Chu Lệ quật mộ, nên không an táng ở Đế lăng, mà được Quách tướng quân bí mật an táng ở một nơi khác, đây là tuyệt mật, đến tiểu sinh cũng không được biết.”
Diệp Thiếu Dương chẳng có tâm tư nào đi khảo chứng lịch sử, nên không hỏi thêm nữa.
“Trong mộ có Âm Huyết Linh Chi hay không?” Tứ Bảo hỏi.
Lâm Tam Sinh nói: “Tiểu sinh không biết, lúc ấy sau khi hồn phách của tiểu sinh nhập mộ, chỉ lượn lờ quanh Quách tướng quân trước khi hắn hoá thành cương thi một thời gian, khi đó người trong mộ mới vừa được hạ táng, đâu có mấy thứ này, sau đó hồn phách của tiểu sinh bị câu dẫn, nhốt vào trong một gian mộ thất, đương nhiên không biết gì hết.”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Có lẽ... ta phải xuống đó tìm kỹ xem sao.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi tìm Âm Huyết Linh Chi, rốt cuộc là muốn cứu ai?”
“Sư phụ ta.” Tứ Bảo nhún vai.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, hắn nhớ Tứ Bảo từng nói qua, hắn lùng sục cổ mộ khắp nơi, là vì muốn kiếm Âm Huyết Linh Chi, để chữa bệnh cho một người bạn.
Người này chính là bị biến thành cuồng loạn, nghiêm trọng nhất vẫn là Huyết lân sát, lớp da toàn thân biến thành huyết lân (vẩy máu), yêu không ra yêu, quỷ không ra quỷ……
“Sư phụ ngươi, bị trúng Huyết lân sát?” Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi.
Tứ Bảo gật đầu, sắc mặt có chút ảm đạm, “Đây là bí mật của tông môn chúng ta, kỳ thực sư phụ ta chính là trụ trì Ngũ Đài Sơn, Đại pháp sư Minh Giác……
Tám năm trước, sư phụ ta đã được một vị cao nhân Đạo môn viếng thăm, nói làphía nam có Quỷ Khấu xuất hiện ở Sa Hải, muốn hợp tác với sư phụ ta tiêu diệt nó, trước khi đi người có dặn tông môn, nếu quá 10 ngày không thấy người trở lại, thì cho chúng ta đi nhặt xác, kết quả…… thực sự mười ngày sau vẫn không trở về.
Ta cùng mấy đệ tử trong tông môn dựa theo lộ tuyến của sư phụ, tìm kiếm khắp nơi, đến được Sa Hải, thông qua pháp khí cộng minh, đã tìm thấy sư phụ trong một vũng nước, toàn thân người đã mọc đầy Huyết lân, cũng may vừa mới hóa sát, sát khí còn chưa nặng lắm.
Mấy sư huynh đệ bọn ta, còn có một vị sư thúc, hợp lực đưa người về Ngũ Đài Sơn, sau đó mấy sư thúc dùng Phật môn bí pháp để thanh trừ sát khí của sư phụ, phải tiến hành mỗi tháng một lần, chỉ có vậy mới đảm bảo người sống tới bây giờ, tuy nhiên làm thế cũng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị tận gốc, nếu muốn sư phụ hoàn toàn hồi phục trở lại, phải dùng Âm Huyết Linh Chi làm thuốc....mọi chuyện, chính là vậy đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, giật mình sửng sốt, “Thì ra ngươi là con trai của Phương trượng…… à không, đệ tử đích truyền, bảo sao ngươi có thể lấy được nhiều pháp khí khủng như vậy.”
Tứ Bảo thở dài nói: “Có mấy vị sư thúc chiếu cố, tình huống hiện tại của sư phụ ta đã ổn định, không phải chịu đau đớn gì nữa, ta cũng an tâm phần nào, tuy nhiên trước giờ vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm Âm Huyết Linh Chi, ta nhất định phải tìm được.”
“Đúng rồi, vị cao nhân Đạo môn lúc trước mời sư phụ ngươi đi tru sát Quỷ Khấu…… là ai hả?”
Tứ Bảo lắc đầu, “Lúc đó phụ ta đi vội vàng, cũng không dặn dò gì cả, sau khi trở về, thần trí bất minh, không nhận ra bất kỳ ai, vị cao nhân Đạo môn kia cũng không thấy xuất hiện nữa. Bất quá, Đạo sĩ có thể cả gan đi tiêu diệt Quỷ Khấu, chỉ e thiên hạ chẳng có mấy người?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát sinh một ý nghĩ: “Tám năm trước……” Giật mình quay đầu lại nhìn Tứ Bảo.
Tứ Bảo khẽ mỉm cười, “Ta biết ngươi nghĩ đến người nào, Đạo Phong phải không, kỳ thực ta cũng suy đoán, thấy hắn có khả năng rất lớn, bất quá chuyện này không có chứng cứ, hơn nữa hiện tại Đạo Phong lại không rõ tung tích, nói nhiều cũng vô dụng, cho nên vẫn luôn không nói với ngươi.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment