Chương 782-783

NHẤT MA TỨ SINH TƯƠNG 

Động phủ, thì ra ở đây. Diệp Thiếu Dương khóe miệng nở một nụ cười, bảo Quả Cam dừng lại.

“Bây giờ ngươi đi ra ngoài, canh giữ trận pháp, bảo vệ mọi người, đừng để việc gì phát sinh ngoài ý muốn.”

Quả Cam biết mình tu vi kém hơn nhiều so với thực lực của Diệp Thiếu Dương, đánh nhau cũng không giúp được gì, vì thế gật đầu, nói: “Lão đại cẩn thận.” Xoay người bay nhanh ra khỏi U linh lộ.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu xuống quan sát lỗ nhỏ trên mặt đất, chỉ thấy một con sâu trắng béo múp từ bên trong quằn quại bò ra, lập tức cười lên một tiếng.

“Xây dựng động phủ trong bụng của Bạch Cốt Mẫu Trùng, hèn chi không phát hiện được một chút khí tức nào……” Diệp Thiếu Dương co chân đạp lên người con bạch trùng.

“Bụp!”

Con sâu nổ tung, một cỗ huyết tương màu xanh phọt ra, giống như axít, bắn lên bụi cỏ, lập tức làm cháy cả một mảng lớn, đến đá xanh cũng bị lõm một vệt màu đen.

“Ui cha!” Diệp Thiếu Dương đau đến dậm chân bình bịch, khom lưng thì thấy, đế giày bị thủng một lỗ, đậu má, thật là ghê gớm quá mức.

Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng đầu lên, một thân ảnh xinh đẹp, bay tới trước mặt, mặc một bộ trường bào màu đỏ rực, trang điểm giống như tân nương, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có một đôi mắt thon dài, đồng tử màu xanh lam đẹp vô cùng, lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương để bàn tay phía sau, làm dấu ra hiệu.

Tạ Vũ Tình lập tức bật ra hai chiếc đèn pin mắt sói, hai luồng ánh sáng cực mạnh, chiếu thẳng lên người Tử Nguyệt.

“A...” thân thể Tử Nguyệt vặn vẹo, tỏ ra có chút bất ổn.

Quỷ hồn bình thường, nếu bị ánh sáng cường độ mạnh thế này chiếu vào, trên cơ bản sẽ bị định thân, nhưng Diệp Thiếu Dương biết như thế vẫn chưa đủ để đối phó Tử Nguyệt, mà chỉ có thể làm suy yếu tu vi của cô ta một chút, không hề gây tổn hại gì lớn.

Bất quá Tạ Vũ Tình cứ chiếu như vậy, khiến thân ảnh của Tử Nguyệt cũng hiện ra trước mắt mọi người.

Ngô Nhạc Ý thân thể lảo đảo, nếu không có con trai nâng đỡ, cơ hồ đã ngã quỵ, miệng mấp máy, không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Nhóm thanh niên với cảnh sát đang tham gia bày trận, lần đầu tiên nhìn thấy nữ quỷ, cả đám đều lộ vẻ hoang mang khiếp sợ đến cực điểm.

“Tất cả không được mở miệng nói chuyện, không cần sợ, cứ tiếp tục dịch chuyển!” Tứ Bảo hạ lệnh, chuỗi Phật châu trong tay bắt đầu xoay chuyển không ngừng, hướng Tử Nguyệt hét lớn: “Tử Nguyệt, tình cảnh của ngươi bọn ta đều hiểu rõ, cũng thực cảm động tinh thần hiến thân vì nghĩa của ngươi, nhưng rốt cuộc ngươi đã biến thành quỷ, chỉ cần ngươi buông bỏ chấp niệm, bần tăng nguyện siêu độ ngươi, hà tất phải giết chóc!”

“Chấp niệm……” trên mặt Tử Nguyệt không có miệng, nhưng vẫn phát ra tiếng, “Đã giết nhiều người như vậy, còn quay đầu được sao.”

Những lời này khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương ngao ngán, hướng Tứ Bảo xua xua tay, ý muốn nói không cần nhiều lời nữa, vô dụng mà thôi, chỉ có thể đánh.

“Đến đây đi.” Diệp Thiếu Dương không khách khí, rút dây Câu Hồn, quất ngang về phía Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt phe phẩy tay áo, bốn quỷ ảnh hình bộ xương khô từ trong ống tay bay ra, một con trong đó há mồm cắn chặt dây Câu Hồn, ba con còn lại chia nhau từ ba góc độ khác nhau trên không trung bay vụt về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương dùng sức quất mạnh dây Câu Hồn, hất văng quỷ kia ảnh đang bám trên đó, không lùi mà tiến, thi triển Đâu Suất Bát Quái Tiên, phản kích bốn đạo quỷ ảnh.

Tử Nguyệt từ xa điều khiển quỷ ảnh mấy bộ xương khô, cùng Diệp Thiếu Dương đấu đến bất phân thắng bại.

“Rắc!” Diệp Thiếu Dương dùng dây Câu Hồn Tác đánh nát một quỷ ảnh xương khô, sau đó lại quét ngang một đường, dây câu hồn phía trước quấn lấy hai mắt một quỷ ảnh khác, khẽ dùng lực kéo đến trước mặt, tay trái tạo thành pháp quyết, ra sức đập lên bộ xương.

Đầu lâu bị tách rời khỏi thân, một đống huyết nhục hình dạng giống như đầu lưỡi từ bên trong bay ra, đánh về phía trước mặt Diệp Thiếu Dương, hai bộ xương khô còn lại cũng tăng tốc bay tới.

Thiên địa thanh minh, phù hóa vô cực!

Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, nhanh tay đánh ra ba tấm linh phù, vừa lúc dán ngay trên gáy ba bộ xương khô, quỷ ảnh xương khô lập tức bộc phát quỷ khí, ý đồ phá nát linh phù.

Diệp Thiếu Dương cười nhạt, hét lớn một tiếng, dùng sức quất dây Câu Hồn, đánh lên người ba bộ xương khô, “Bùm” một tiếng, hóa thành bột mịn rơi xuống.

“Diệp thiên sư....thuật pháp sử dụng dây Câu Hồn của ngươi, cao minh hơn trước rất nhiều.” Tử Nguyệt ngữ khí nhẹ nhàng nói, khẽ lui người về phía sau, vũ động hai cánh tay, một luồng âm phong mãnh liệt lập tức ào ào thổi tới, khiến cho hai hàng Kim Ti Hương Mộc bên đường lay động kịch liệt.

“Á……” Vô số quỷ ảnh xương khô, từ trong mỗi một thân cây bay ra cuồn cuộn không ngừng, vây chặt xung quanh Diệp Thiếu Dương.

Thì ra sau khi hồn phách những người đó bị luyện hóa, thân thể đều bị Tử Nguyệt luyện thành hồn khí.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, vũ động dây Câu Hồn, uốn éo giống như một con linh xà chuyển mình, nhằm tiếp cận rồi đánh nát những bộ xương khô gần nhất. Tay trái lấy ra Đinh Diệt Linh, một dài một ngắn, phối hợp nhịp nhàng.

Đột nhiên cảm thấy hai bên bả vai tê buốt, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, có hai bộ xương khô đang cắn chặt lên hai bả vai của mình.

Vị trí này vô cùng hiểm, dây Câu Hồn không thể quét đến, còn Đinh Diệt Linh vì trở tay tiến công, nên cũng không phát huy ra linh lực, hất vài lần vẫn không rũ bỏ được, những bộ xương khô đối diện lại ào ào bay tới, lao vào cắn phần thân của hắn.

 Trong lúc tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu vào hai bộ xương khô kia, mắng một tiếng, đầu của xương khô bị toác ra một lỗ lớn, rơi xuống đất.

Diệp Thiếu Dương miệng thở hổn hển, tiếp tục khuấy động dây Câu Hồn, phản kích đám xương khô đang lao tới……

“Vào thôi!”

Tứ Bảo thấy tình hình như vậy, liền hét lớn một tiếng, lệnh cho mọi người cùng nhau hợp sức, đi tới phía trước U linh lộ, hai tay mở ra, niệm động Xá lị Phật châu, mấy đạo Phật quang bắn ra, phá vỡ kết giới.

Gần năm mươi người cùng nhau xông vào, theo lệnh của Tứ Bảo tản ra thành Vân Thuỳ trận hình, Tứ Bảo tiến lên phía trước, tung Kim Văn Bát Vu lên không trung, dừng lại lơ lửng trên mắt trận, không ngừng làm phép.

Bốn mươi tám luồng dương khí màu trắng mà chỉ pháp sư mới có thể nhìn thấy, giống như sương khói, được Kim Văn Bát Vu không ngừng hấp thu.

“Hả?” Tử Nguyệt phát hiện ra tình huống bên này, duỗi một ngón tay, đám quỷ ảnh xưng khô đang vây hãm tấn công Diệp Thiếu Dương lập tức tách ra quá nửa, bay về phía mọi người.

Tứ Bảo đã sớm đoán được sẽ như thế này, hét lớn một tiếng: “Khởi đăng!”

Bốn người dẫn trận nhóm Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng chờ, lập tức giơ cao chiếc đèn gấp bằng giấy trong tay lên, Tứ Bảo giằng đứt sợi dây xâu Xá lị Phật châu, lần lượt ném bốn viên Xá lợi tử vào bên trong bốn ngọn đèn gấp bằng giấy, Phật quang lập tức bắn ra, chiếu lên trên cơ thể mọi người, tạo thành kết giới.

Những quỷ ảnh xương khô đang vây xung quanh mọi người, không công kích được nữa, dưới sự điều khiển của Tử Nguyệt, lập tức biến thành các hình dạng khủng bố, một đám gào thét, dí sát vào mặt mọi người, bay lượn trên dưới.

Ngay tức khắc có hai người kêu lên hoảng hốt, dương khí thoát ra ngoài, một luồng khí tức âm lãnh liền ùa vào trong miệng, ngã lăn xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“Mọi người không cần phải sợ, không cần phải sợ!” Tứ Bảo lên tiếng trấn an, “Chúng ta có kết giới hộ thể, bọn chúng không thể làm hại đâu, nhất định phải kiên trì a.”

Một nữ quỷ hàm rớt một nửa, thất khiếu chảy máu, cứ lượn qua lượn lại trước mặt Tiểu Mã, phát ra tiếng cười quái dị.

Mẹ kiếp! Tiểu Mã thầm mắng một tiếng, vận chuyển cương khí, vung Toái Hồn Trượng lên đập cho nó một gậy, đánh tan nữ quỷ thành một làn sương khói, trong lòng cảm thấy khoái trí. Lại nghe thấy Tứ Bảo hét lên:

“Ngươi giết nó làm gì chứ, giết xong chưa, mau thủ trận!”

Tiểu Mã muốn mở miệng giải thích, đột nhiên nhớ ra mình không thể nói chuyện, mau chóng ngậm chặt miệng, thấy một lão quỷ mặt già nhăn nheo như hoa cúc lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, cũng chỉ biết thầm chửi cả tám đời tổ tông nhà nó lên, không dám động thủ.

Về phần Diệp Thiếu Dương, do đám người Tứ Bảo đã hấp dẫn phần lớn quỷ ảnh qua đó, nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, quất một cái, dây Câu Hồn lăng không vũ động, vận dụng Đâu Suất Bát Quái Tiên vô cùng thuần thục, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt sạch lũ quỷ ảnh, không hề chậm trễ, chạy như bay qua chỗ Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt khẽ hô một tiếng, trường bào thu lại, phô bày thân hình thon thả mỹ lệ, làn da mềm mịn trơn bóng, vượt xa thiếu nữ bình thường.

Hành động này khiến Diệp Thiếu Dương sợ đến ngây cả người.

Cô ta muốn làm gì, tự kỷ sao?

Đột nhiên, lớp da toàn thân Tử Nguyệt rách toạc, máu tươi tràn ra, thân hình mỹ lệ, trong nháy mắt đã trở thành một đống huyết nhục mơ hồ, sau đó, từng mảng thịt  từ vị trí xương sườn bắt đầu rơi rớt.

“Diệp thiên sư, ngươi xem đi, đây chính là khổ hình mà ta phải chịu đựng năm đó, ha ha ha……” khuôn mặt Tử Nguyệt biến đổi, xuất hiện một gương mặt thanh tú, chính là cô ta.

Nhưng khuôn mặt này trong chớp mắt đã nứt toác, môi và mí mắt lần lượt rớt xuống, lợi cùng hai con ngươi dường như đặc biệt căng ra thật lớn, cảnh tượng khủng bố máu me quá mức.

Khủng bố không phải do hình dáng quỷ quái, mà là một người đang sống sờ sờ, một cô gái xinh đẹp bỗng chốc biến thành quái vật…… Sự biến hoá quá lớn này, thực sự đánh sâu vào tâm lý người khác.

Diệp Thiếu Dương nhịn không được thầm than một tiếng, vội cất bước đi tới, muốn tốc chiến tốc thắng, đột nhiên cảm thấy cổ chân mình căng ra, cúi đầu nhìn xuống, từ bên trong vũng máu của Tử Nguyệt có một đôi tay vươn lên, ôm chặt lấy chân mình.

Tiếp theo là vô số bóng người, từ vũng máu bò ra, cả đám đều là Tử Nguyệt, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, bọn chúng đều do những mảng thịt trên người cô ta biến thành.

Đối phó đám Quỷ tương gần như vậy, dây Câu Hồn không có tác dụng gì nhiều, Diệp Thiếu Dương thu lại dây Câu Hồn vào đai lưng, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một nhát chém tới.

Từng mảng thịt trên người Tử Nguyệt không ngừng rơi xuống, cùng với máu loãng, bay vụt về phía Diệp Thiếu Dương.

“Một ngàn lẻ tám nhát dao, ha ha…… Mỗi một dao đều đau đớn tột cùng, mỗi dao đều như lấy của ta một mạng, Diệp thiên sư, ta đã vì ai mà chết, ta đã vì ai mà phải chịu đau đớn nhường này!”

Tử Nguyệt khóc oà lên, nhặt chiếc áo bào đỏ của mình trên mặt đất, dùng sức quăng ra, hóa thành một tấm lưới máu thật lớn, bay nhanh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức trở mình tránh né, nhưng hai chân lại bị một đôi tay từ trong vũng máu giữ chặt, lập tức cúi xuống, một kiếm chặt đứt tay quỷ, vừa ngẩng đầu lên, tấm lưới máu - huyết võng đã rơi xuống.

“Hỏng rồi!” Diệp Thiếu Dương chỉ kịp thốt ra hai chữ, thân thể đã bị huyết võng bao lại.

“Thiếu Dương!” Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như hoảng hốt kêu lên, nhịn không được định chạy về hướng U linh lộ.

Lão Quách lập tức xông tới ngăn cản hai người, “Các cô muốn đi chịu chết sao? Hãy tin Thiếu Dương, sẽ không có việc gì đâu!”

Hai người đứng cạnh nhau bên ngoài trận, nhìn về hướng huyết võng rơi xuống, khẩn trương như sắp không thể trụ vững được thêm nữa, các cô không hề nghi ngờ  thực lực của Diệp Thiếu Dương, nhưng do lần trước hắn đã suýt chút nữa thì mất mạng, khiến các cô vừa nghĩ tới đã cảm thấy lo lắng không yên, hơn nữa lại là chính tại nơi này……

Không biết từ khi nào, hai người hồi hộp, nắm chặt tay nhau không buông.

Sau khi huyết võng rơi xuống, lập tức thắt chặt lại, Diệp Thiếu Dương cảm thấy một luồng khí tức ngột ngạt, quanh quẩn bên tai tiếng cười quái dị của Tử Nguyệt: “ka ka ka..., ka ka ka……”

“Không cần kêu ta là ca ca, ta phải gọi ngươi là A Di (có nghĩa là Dì) thì có.”

Diệp Thiếu Dương niệm một lần “Phong sinh chú”, khí hoá cương phong, trong nháy mắt đã khiến huyết võng căng ra, phồng lên giống như một cái nhà bạt Mông Cổ.

Trước mắt là một khoảng tối mờ mị, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ khai Thiên nhãn, liếc nhìn ra ngoài, chỉ thấy vô số quỷ ảnh từ vũng máu trên mặt đất bò ra, hồn thân xương xẩu của Tử Nguyệt lẫn ở bên trong, chớp mắt đã lao tới tấn công.

“Thiên minh Địa thanh, tru diệt hồn tâm!”

Diệp Thiếu Dương tay trái tạo thành pháp quyết, dồn sức lên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lăng không múa kiếm, mở ra một đường máu, xông tới thẳng tới hồn thân của Tử Nguyệt.

Một bức tường máu đột ngột từ dưới đất mọc lên, chặn lại đường đi. Diệp Thiếu Dương dùng kiếm chém vỡ tường máu, đang muốn tìm thân ảnh của Tử Nguyệt.

“Ở đây này.” Một thanh âm từ phía sau truyền tới, Diệp Thiếu Dương quay phắt đầu lại, một bộ xương từ bên trong tường máu chui ra, hai tay cầm mũi kiếm, lập tức bị linh lực đả thương, xương cốt xuất hiện khe nứt.

Muốn làm cái trò gì đây, tự sát hả?

Không chờ Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ,  bức tường máu đột nhiên thu lại, hóa thành một huyết nhân, có thể thấy khuôn mặt của Tử Nguyệt ở bên trong, cúi người trùm lên toàn thân Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, cô ta muốn hy sinh cốt tương để vây hãm mình, đáng tiếc nhận ra thì đã muộn, hai tay bị huyết tương kia túm chặt, phóng thích quỷ lực, khiến hắn không có cách nào vận cương khí.

“Diệp thiên sư……” từ trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng gọi nhẹ nhàng, Diệp Thiếu Dương bất chợt ngẩng đầu lên nhìn, một thân ảnh hư vô xinh đẹp, đang bay về phía mình, mái tóc đột nhiên dài ra, xoà xuống mặt mình, len lỏi chui vào trong mắt tai miệng mũi, tham lam hấp thu cương khí.

Cốt Tương, Huyết Tương, Hồn Tương...Nhất ma tam sinh tương!

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, đây chính là loại quỷ thuật cực khó đối phó!

“Vẫn chưa hết đâu.” Một thanh âm thì thầm bên tai, đột nhiên hai chân hắn căng ra, lại thêm một bóng người từ bên trong vũng máu bò lên.

Diệp Thiếu Dương đôi mắt bị quỷ phát tiến vào căng ra, tưởng không xem cũng không được, chỉ thấy thân thể là một đống thịt bầy nhầy, hình bóng Tử Nguyệt ẩn hiện, dính chặt lấy người mình.

Nhục Tương!

Nhất ma tứ sinh tương!

“Khà khà, khà khà……” tiếng Tử Nguyệt cứ quanh quẩn bên tai, Diệp Thiếu Dương cảm giác rời khỏi thân mình càng lúc càng xa……

“Không hay rồi!” Tứ Bảo phát hiện Diệp Thiếu Dương gặp nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn lên, dương khí trong Kim Văn Bát Vu cũng đã được hấp thu gần đầy, vội vàng niệm chú thu hồi, tay phải nâng đáy chén, miệng chén hướng ra ngoài, ngón tay trái không ngừng họa pháp văn dưới đáy chén, hét to một tiếng “Phá!”

Dương khí tập hợp thần lực của Lục Hợp Độ Kiếp Trận, hóa thành hàng trăm đạo linh quang, toả ra xung quanh, một phát phá huỷ toàn bộ kết giới trên U linh lộ, oán khí tích luỹ ba mươi năm, một phần bị linh quang tận diệt, một phần bị tan rã, hoà vào trong không khí.

Từ xa, đám người Tạ Vũ Tình chỉ cảm thấy một luồng âm phong lạnh buốt lướt qua thân mình, nhịn không được run lên cầm cập.

“Trận pháp bị phá rồi……” Lão Quách thở dài một tiếng, nhìn về phía U linh lộ:

Vô số quỷ ảnh, cũng như quỷ tương ào ào xông ra, đe doạ từng người một, có mấy người đã sớm không thể chống đỡ, theo bản năng quay đầu chạy ra ngoài, có người trực tiếp ngất xỉu, còn có người kêu gào thất thanh...

Bất quá hầu hết bọn họ đều không có gì đáng ngại, Lão Quách đưa mắt ra hiệu cho Quả Cam, cùng nhau tiến vào trong trận, kéo những người bị ngất xỉu ra ngoài.

“Lên thôi!” Tứ Bảo hét lớn một tiếng, tay cầm Kim Văn Bát Vu, chiếu vào mấy quỷ ảnh trước mặt, trong chớp mắt đã biến bọn chúng thành sương khói, sau đó lao về phía “nhà bạt Mông Cổ” do huyết võng tạo thành.


(Hết chương)

Comments

  1. Quả này lắm gái bu nên mất tập trung đó mà :V

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hihi.... DTD đào hoa giống ông tổ DPT, các chương sau còn thu nạp thêm nhìu em xinh tươi nữa cơ😂

      Delete
  2. Không biết lần này có ai cứu anh dương không nữa :v

    ReplyDelete
    Replies
    1. Yên tâm, ko tèo được đâu, hết thì sao bác Thanh Tử ra đến gần 3k chương😂

      Delete
  3. Bi ai hết mức, thương em Tử Nguyệt quá, xinh xắn thế mà phải lòng thằng gian chết thảm huhu

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742