Chương 778-779-780

LIÊN MINH BẮT QUỶ 

“Được rồi…… Không trách không trách...” Diệp Thiếu Dương nói với cô như dỗ dành một đứa trẻ.

Quả Cam lúc này mới cười cười, ôm chặt Diệp Thiếu Dương, vùi đầu vào lòng ngực hắn, “Lão đại, lâu như vậy ngươi cũng không triệu hoán ta, có biết ta nhớ ngươi lắm không……”

“Ta…… Nam nữ khác biệt, buông ta ra trước đã!”

“Ngươi là chủ nhân của ta, sợ cái gì.” Quả Cam tỏ vẻ khó hiểu.

Diệp Thiếu Dương biết cô nàng đối với mình không phải tình yêu nam nữ, chỉ là muốn thể hiện sự thân mật giữa chủ nhân và yêu phó mà thôi.

Tuy nhiên, dù sao cô cũng là mỹ nữ, một mỹ nữ quấn khăn tắm đang e ấp trong lòng mình, chỉ sợ cầm lòng không được a...

Trước lúc Diệp Thiếu Dương kịp đẩy cô ra, từ dưới cánh cửa có hai bóng người chui vào: là Dưa Dưa và Lâm Tam Sinh, liếc mắt một cái thấy Diệp Thiếu Dương đang ôm một mỹ nữ tóc vàng trong lòng, đều sợ đến ngây người.

“Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ coi.” Lâm Tam Sinh dùng tay che mặt, xoay người đi chỗ khác.

Dưa Dưa hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Lão đại... thật là nhìn không ra a…… Hắc hắc, ngươi không cần phải gấp, chúng ta không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết……”

“Dưa Dưa!” Quả Cam từ trong lòng ngực Diệp Thiếu Dương bật dậy, hướng Dưa Dưa quát.

“Lão Tam!” Dưa Dưa ngơ ngẩn, lúc này mới nhận ra đó là Quả Cam, vội vàng nghiêm mặt, hai tay chống nạnh nói: “Ngươi nên gọi ta là Nhị ca!”

Quả Cam đi tới, xoa xoa cái đầu tròn xoe của nó, “Biết rồi nhóc...à, lão Nhị.”

Dưa Dưa thiếu điều tức đến ói máu.

“Đừng có lộn xộn,” Diệp Thiếu Dương sửa sang lại quần áo, quay sang nói với Quả Cam: “Ngươi tìm được muối tinh rồi sao?”

Quả Cam gật đầu.

Diệp Thiếu Dương bảo Dưa Dưa đi gọi Tứ Bảo tới, vốn muốn gọi cả Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Quả Cam, nên đành thôi.

Lâm Tam Sinh không dám nhìn mỹ nữ ăn mặc thiếu vải như vậy, liền cùng Dưa Dưa ra ngoài.

Quả Cam vào buồng vệ sinh lấy quần áo của mình ra, ném lên trên giường.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn một cái, thấy đó là một bộ nội y bằng ren màu đỏ, quả thực nóng bỏng đến mù hai mắt, liền nghĩ phải bảo cô nàng ăn mặc cho chỉn chu một chút……

“Cái gì đây, phòng tắm có áo choàng dài, ngươi đi thay đi.” Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, xua đuổi tà niệm, không thể phát sinh ý đồ với yêu phó của mình, tuy cũng do tình thế bắt buộc, nhưng dù chỉ một chút thôi, cũng đã cảm thấy rất mất mặt.

Quả Cam xị mặt ra, nói: “Sợ cái gì a, ngươi đâu phải người ngoài.”

“Ta không sợ, nhưng lát nữa mấy người Tứ Bảo lại đây, không được tiện a.” Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

Quả Cam ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế vào phòng tắm mặc áo choàng dài lên người, quay lại phòng ngủ, từ trong đống quần áo lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong chứa đầy bột phấn màu trắng, dưới ánh đèn phản xạ ra màu bạc lấp lánh.

Đây là…… Muối tinh?

“ Chỉ một chút như vậy, có thể đối phó mấy chục con Đồng Giáp Thi sao?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút khó hiểu.

Quả Cam nói: “Một hai trăm con cũng đủ, ngươi đừng nhìn vậy mà tưởng ít nha, muối tinh này đều do muối biển tự nhiên cô đọng lại, độ đậm của muối tinh có thể bằng mấy chục lần muối ăn bình thường đó.”

“Thật hay giả đây?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được, vươn tay chấm một ít, cho vào mồm.

“Lão đại... không được...!” Quả Cam muốn ngăn nhưng đã chậm.

Một cảm giác xé họng, theo đầu lưỡi lan ra, Diệp Thiếu Dương hét lên một tiếng kinh dị, chạy vội về phía buồng vệ sinh, súc miệng ba lần, vẫn có cảm giác khiến người phát điên, không còn cách nào đành phải mở vòi tắm hoa sen, phun nước vào miệng ước chừng vài phút, vị mặn trong miệng vẫn còn đọng lại không tan.

Ra khỏi buồng vệ sinh, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người đều cảm thấy không ổn. Quả Cam đứng một bên cũng không biết làm sao.

Lúc này Tứ Bảo đẩy cửa bước vào, cầm một hộp cơm trong tay, đặt lên tủ đầu giường, “Ta vừa gọi cơm hộp, tới cùng ăn cho vui.”

“Món gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Cơm sườn rang muối tiêu.”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy chữ “Muối”, liền chịu không nổi muốn nôn thốc nôn tháo.

“Đây là muối tinh sao, dùng thế nào hả?” Tứ Bảo cầm hộp đựng muối tinh lên, hỏi.

“Nhất định phải hoà với nước, Đồng Giáp Thi bình thường, chỉ cần dùng nước muối này phun lên một chút, đồng giáp sẽ bị hư hại, bất quá để đối phó Đồng Giáp Thi Vương khẳng định không được, xem ra phải phun lên người nó một hồi.” Diệp Thiếu Dương nói.

Tứ Bảo nói: “Ngươi nói vậy cũng vô dụng, nếu chúng ta có thể bắt Thi Vương, còn dùng nước muối này phun lên người nó làm gì?”

“Nghe ta nói hết đã.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm hắn một cái, “Chúng ta có thể mai phục, ví như lấy một lu nước, đặt ở nơi nào đó trong mộ cổ mà nó nhất định phải đi qua, sau đó dụ Đồng Giáp Thi Vương tới đó……”

Chủ ý này của hắn đều được mọi người tán đồng.

“Việc chọn nơi thích hợp cứ để cho ta. Ta ở trong mộ cổ đã mấy trăm năm, quen thuộc khắp các ngóc ngách.” Lâm Tam Sinh nói.

“Đối phó Đồng Giáp Thi bình thường, thì dùng nước muối như thế nào đây?” Tứ Bảo nói, “Không thể con nào cũng cho nước vào lu rồi đổ vào người a?”

Việc hắn nói, thật đúng là vấn đề…… mấy người đều suy ngẫm, cuối cùng Dưa Dưa vỗ gáy một cái, nói: “Ta có cách, dùng súng phun nước! Chúng ta có thể chuẩn bị nhiều súng phun nước, mọi người cùng ra tay, khi gặp phải Đồng Giáp Thi liền phun lên người nó, ha ha ha, nghe thôi đã thấy khoái rồi....”

Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo đưa mắt nhìn nhau.

“Ta thấy biện pháp này cũng khả thi.” Tứ Bảo nói, “đúng là theo kịp thời đại a...”

Diệp Thiếu Dương vỗ đùi, “Cứ làm vậy đi!”

Sau khi thảo luận ra phương án cụ thể, mọi người giải tán, Dưa Dưa cố ý chớp chớp mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi qua chỗ Tứ Bảo ngủ.

Diệp Thiếu Dương đi đóng cửa, quay lại phòng ngủ thì thấy Quả Cam đã chui vào trong chăn, quần áo cũng đã cởi, bên ngoài chăn lộ ra bờ vai trắng mịn màng, tay cầm Âm Dương Kính, làm như gương trang điểm, soi soi khuôn mặt từ trên xuống dưới.

Cô nàng là yêu phó, đã dâng hồn tinh cho Diệp Thiếu Dương, cho nên pháp khí của hắn sẽ không gây bất kỳ thương tổn nào tới cô.

Diệp Thiếu Dương đứng trước giường, chống nạnh nhìn Quả Cam, ngay sau đó gãi gãi đầu, nói: “Ngươi định ngủ ở đây à?”

“Không thì ở đâu?” Quả Cam nói “Nếu Lão đại không muốn ngủ cùng ta, thì đây chẳng phải còn có một chiếc giường sao, ta là yêu phó của ngươi, ngươi đừng có e dè như vậy có được không.”

Diệp Thiếu Dương rất muốn nói cho cô hay, ngươi hiện ra chân thân thì còn đỡ, nhưng bộ dáng kiều diễm này của ngươi…… nếu ngủ bên cạnh, rất khó để không bị tẩu hoả nhập ma a, tuy ta là Thiên sư, nhưng cũng là một nam nhân, hơn nữa lửa gần rơm lâu ngày cũng bén a……

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Thiếu Dương đơn giản gom đồ đạc của mình, bảo cô nàng cứ ngủ cho ngon, còn mình ra ngoài tới trước phòng Tứ Bảo gõ cửa.

Tứ Bảo nhìn thấy hắn lập tức hiểu ra vấn đề, chỉ chỉ phòng bên cạnh, “Ngươi gõ nhầm cửa rồi, Lãnh Ngọc ở phòng bên cạnh kia.”

“Hòa thượng lắm mồm, muốn xuống Địa Ngục hả.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm hắn một cái, đẩy cửa bước vào, thấy Dưa Dưa đang chiếm một cái giường, liền đẩy hắn ra, tự mình trèo lên, nhìn quanh trái phải, hỏi: “Quỷ thư sinh kia đâu?”

Tứ Bảo chỉ lên trần nhà, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu thì thấy, một bóng người dính trên đó, tóc xoã ra, từ trên rũ xuống, khuôn mặt còn hướng mình cười âm hiểm. Sợ tới mức ngồi bật dậy.

“Ngươi đang làm cái trò gì thế, định hù chết người à!”

Lâm Tam Sinh vén tóc sang hai bên, nói: “Tiểu sinh là quỷ, bay lượn mới thấy thoải mái.”

“Vậy ngươi qua chỗ khác mà bay lượn!” Diệp Thiếu Dương cả giận, cái kiểu một trên một dưới thế này, vừa mở mắt đã nhìn thấy một con quỷ bay lượn trên đỉnh đầu, dù có là pháp sư, cũng chịu không được khẩu vị nặng như vậy.

“Vậy ta đi tìm Mã thiên sư.” Lâm Tam Sinh trực tiếp xuyên qua vách tường, chui sang phòng bên cạnh.

Diệp Thiếu Dương nói Tứ Bảo với Dưa Dưa không được quấy rầy mình, ngồi trên giường, lấy giấy bút ra, tiếp tục thôi diễn mấy thiên còn lại của tâm pháp thổ nạp trong Lạc Thư, sau đó ghi lại vào giấy.

Tứ Bảo nằm trên giường bên cạnh chơi game di động, Dưa Dưa cũng ở bên cạnh nhìn ngó, ba người chẳng quấy rầy lẫn nhau, ai làm việc người nấy.

Một mạch thôi diễn ra hai thiên, Diệp Thiếu Dương tinh lực cạn kiệt, lập tức gục đầu xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bị tiếng chuông di động đánh thức, ngồi dậy mới phát hiện Dưa Dưa đang rúc trong lòng mình ngủ khò khò, đầu vùi dưới nách, một bàn tay còn đặt trên ngực mình, vẻ mặt thỏa mãn.

“Thằng nhóc này!” Diệp Thiếu Dương một chân đá cho nó tỉnh, Dưa Dưa vẻ mặt bi phẫn lại rúc vào trong chăn của Tứ Bảo.

Điện thoại của Tạ Vũ Tình gọi tới, nói cho hắn biết đã tìm được 48 xử nam, hỏi khi nào cần phải hành động.

“Nhanh như vậy đã gom đủ sao?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.

“Ngươi nói đi, lão nương ta đi tìm một đám tiểu nam sinh, hỏi bọn chúng có phải xử nam hay không, chúng nó còn tưởng ta muốn thả thính, thiệt tình…… Lão nương vì ngươi đến danh tiết cũng từ bỏ, ngươi bù đắp cho ta thế nào đây?”

Diệp Thiếu Dương trong đầu hình dung ra cảnh tượng mà Tạ Vũ Tình vừa nói, nhịn không được bật cười ha ha.

“Tổng cộng ta tìm được 28 người, sẵn sàng đợi lệnh, chừng nào ngươi hành động hả?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Là 48, không phải 28.”

“Ta chỉ có thể tìm được bấy nhiêu thôi, 20 người còn lại, là do Chu đại tiểu thư của ngươi tìm giúp.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, “Cô…… nhờ Tiểu Như hỗ trợ à?”

“Bằng không thì sao hả, ta nghĩ cô ấy là Đại lão bản, thủ hạ rất nhiều, mấu chốt là chuyện của ngươi cô ấy nhất định sẽ hỗ trợ, cho nên mới tìm cô ấy, Tiểu Như đang đợi ta báo tin lại đây.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Chu Tĩnh Như cũng đi hỏi đám nhân viên trong công ty ai là xử nam hay sao? Bất quá mặc kệ là làm thế nào, xem ra số người cũng đã gom đủ.

Lập tức qua gọi Tứ Bảo dậy, kể lại tình huống, hỏi hắn khi nào có thể hành động, Tứ Bảo tỏ vẻ lúc nào cũng được, bất quá chuyện quan trọng phải thương lượng một chút về trách nhiệm của từng người trước đã, để chắc chắn đến lúc đó sẽ không xảy ra vấn đề.

Vì thế Diệp Thiếu Dương gọi Tạ Vũ Tình tới, mọi người cùng thảo luận. Sau đó lại gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, hẹn cô qua đây.

Một giờ sau, mọi người gặp nhau tại nhà ăn dưới lầu.

Gặp lại Diệp Thiếu Dương, Chu Tĩnh Như thật vui mừng, thỉnh thoảng hỏi thăm về chuyến đi Mao Sơn vừa rồi, bảo hắn khi nào rảnh đưa chính mình đi du ngoạn một chuyến, Diệp Thiếu Dương gật đầu đồng ý.

Trước mặt Diệp Thiếu Dương, Tạ Vũ Tình vẫn tỏ vẻ bình thản, cũng không nhiều lời với hắn, ngược lại nói chuyện phiếm cùng Quả Cam, hai người tính cách tương đồng, nên hàn huyên thực vui vẻ.

Sau đó, đoàn người kéo nhau đi Học viện Y khoa, theo tường vây vòng ra sau núi, một mạch leo lên đỉnh, quan sát U linh lộ.

Trước tiên Tứ Bảo quan sát một lượt, sau đó bắt đầu bố trí trận pháp, nói cho mấy người Tiểu Mã cùng Nhuế Lãnh Ngọc biết đến lúc đó phải làm thế nào, tỉ mỉ dặn dò từng bước một, mọi người ghi nhớ thật kỹ.

“Vậy khi nào mới bắt đầu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đêm nay, 11 giờ khuya, giờ Tý canh ba, âm cực phản dương, Bồ Đề Chân Hoả của ta cũng có thể phát huy uy lực cực đại.”

Tứ Bảo bảo hai người Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như chia các xử nam do bọn họ đưa tới ra thành từng nhóm, nói lại cho họ trình tự kế hoạch, dặn dò chi tiết, phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, bằng không vừa thấy quỷ hồn đã chạy mất tiêu, thế là xong đời.

Sau khi quay lại khách sạn, vẫn là Chu Tĩnh Như ra tay, trực tiếp thuê lại một hội trường lớn, sau đó gọi điện thoại cho một trợ lý trong công ty, bảo hắn an bài hai chiếc xe buýt, sau khi hội hợp với nhóm người của Tạ Vũ Tình, cùng nhau lái xe qua đây.

“Người cô tìm đều là nhân viên trong công ty sao?” Diệp Thiếu Dương chờ cô gác điện thoại mới hỏi.

Chu Tĩnh Như gật đầu, “Họ đều là người mới, vừa tốt nghiệp đại học, rốt cuộc……xử nam cũng không dễ tìm.”

Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Thật là làm khó cho cô.”

“Đâu có, dù sao tôi cũng không tự mình đi hỏi mấy chuyện này, tôi đã nhờ cha an bài mọi chuyện.”

“Chú Chu sao!” Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: “Ông ấy có cảm thấy……rất kỳ quái hay không?”

“Có chứ, mới đầu còn nói là vớ vẩn, nhưng sau khi tôi nói là huynh cần, thì ông ấy lập tức thu xếp.” Chu Tĩnh Như cười cười, “Ấn tượng của cha tôi đối với huynh đặc biệt tốt, biết việc huynh làm, nhất định có đạo lý.”

“Cái này……” Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ ngại ngùng.

Khoảng một tiếng sau, hai chiếc xe buýt đã tới, đầu tiên là một đội cảnh sát xuống xe, chừng hai ba mươi người, làm cho đám nhân viên tại khách sạn vô cùng sợ hãi, giám đốc cuống quít tới can thiệp, đi đầu chính là Kỳ Thần, nói cho giám đốc biết họ đang chấp hành nhiệm vụ, mau lui qua một bên, một mạch đi vào hội trường.

Tiếp theo là một nhóm thanh niên mặc sơ mi trắng, đều là người của Chu Tĩnh Như.

Tạ Vũ Tình ra mặt an bài mọi người ngồi xuống, mấy người Diệp Thiếu Dương đều ngồi trên bục cao, cảm thấy vô cùng khác biệt.

Tứ Bảo bắt đầu nói qua một lượt với mọi người về tình huống trước mắt, cũng như những gì bọn họ phải làm, những cảnh sát đó còn đỡ, vì trước đây đã được rèn luyện chuẩn bị, hơn nữa đại bộ phận đều cùng phòng ban với Tạ Vũ Tình, đã từng tiếp xúc qua sự kiện thần quái..... Riêng đám thanh niên, người trong công ty của Chu Tĩnh Như vừa nghe nói có quỷ, lập tức giật mình kinh hãi.

Bất quá, phần lớn bọn họ vẫn tỏ ra vô cùng tò mò, rốt cuộc có nhiều người bên nhau như vậy, cảm giác sợ hãi cũng bị đẩy lùi, ai nấy đều nóng lòng muốn thử sức.

Chờ Tứ Bảo nói xong, Tạ Vũ Tình bảo Kỳ Thần ghi lại số điện thoại cũng như số thẻ căn cước của đám nhân viên đó, đi lên bục chủ tịch, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, nói: “Tôi cảnh cáo các người, chuyện này thuộc vào hàng cơ mật, những người tham gia ngày hôm nay nếu tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ truy đến cùng, chỉ cần hé răng để lộ bí mật, hậu quả các người tự mình gánh vác”

Mọi người vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Về việc để lộ bí mật, Diệp Thiếu Dương cũng không lo lắng lắm, đến lúc đó thu lại di động của bọn họ, chỉ cần không có hình ảnh hay video phát tán ra ngoài, thì dù bọn họ có nói cho người thân cận biết, truyền đi truyền lại, cũng sẽ chẳng có ai tin là thật, rốt cuộc mấy chuyện như thế này đối với người bình thường mà nói……quá mơ hồ .

Chỉ cần không ảnh hưởng tới xã hội, thì không cần phải lo lắng quá.

Chờ sau khi mọi việc đều được an bài ổn thoả, Chu Tĩnh Như lại ra tay hào phóng trực tiếp bao hết đại sảnh khách sạn, mời mọi người ăn cơm chiều, sau đó sắp xếp bọn họ giải trí ca hát đánh bài. Còn mấy người Diệp Thiếu Dương thì quay trở lại phòng chuẩn bị.

Diệp Thiếu Dương mang theo trên người những pháp khí có thể sử dụng, chuẩn bị đầy đủ, Nhuế Lãnh Ngọc giờ đã có Tùng Văn Cổ Định Kiếm, liền đưa Tiểu Mã dùng tạm Toái Hồn Trượng.

Pháp khí này là do sư phụ nàng dày công chế tạo, không cần bất kỳ phù ấn hay pháp thuật gì kích phát, chỉ dựa vào cương khí của bản thân pháp sư cũng như linh lực của pháp khí, nhưng sức mạnh tràn đầy, rất phù hợp với tình huống hiện tại của Tiểu Mã, quả thực yêu thích không muốn rời tay.

“Có lòng tin không?” Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, lần đầu tiên thấy hắn lộ vẻ lo lắng.

Chu Tĩnh Như cũng bổ sung một câu: “Lần này huynh không được mạo hiểm đó nha!”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, nhiều bằng hữu như vậy, còn có hai quỷ một yêu, cười cười nói: “Liên minh bắt quỷ của chúng ta bách chiến bách thắng.”

“Liên minh bắt quỷ, cái này tốt nha!” Dưa Dưa nhìn quanh hai bên, ngoại trừ mấy người ở ngoài, Lão Quách cũng đã tới, tuy hắn không thể giúp gì trong lúc làm phép, chủ yếu là tới giải quyết hậu quả, quét tước chiến trường.

“Quách lão là hậu cần, Vũ Tình tỷ là tình báo viên cùng phụ trợ, Tĩnh Như tỷ tỷ là…… à, là nhà tài trợ, phụ trách đáp ứng các nhu cầu, Lão đại cùng Lãnh Ngọc tỷ là chủ lực tuyệt đối, chúng ta là đồng minh…… à không, phụ trợ.”

“Còn có tôi,” Tiểu Mã tinh thần hăng hái giơ tay lên, “Trước kia tôi chỉ là nhân vật phụ, hiện tại cũng là Thiên sư rồi đó nha!”

Lão Quách cũng cảm thấy rất có hứng thú với đề nghị  “Liên minh bắt quỷ” này, nhìn mấy người xung quanh một chút, nói: “Còn thiếu mấy người, Tiểu Thanh Tiểu Bạch, còn có Hà Cơ - Mỹ Hoa, cả Nhạc Hằng nữa, bọn họ cũng rất lợi hại, ra tay mau lẹ, tựa như thích khách nhất kiếm phong hầu.”

“Còn có ta đây.” Một bóng người từ bên hông Diệp Thiếu Dương bay ra, chính là Trần Lộ, ở đây có mấy người chưa từng gặp cô ta, giật mình hoảng sợ.

Trần Lộ vỗ vai Diệp Thiếu Dương nói: “Ta là đại tẩu của hắn, liên minh này của các người cũng nên chừa cho ta một phần.”

Diệp Thiếu Dương gần như vô ngữ, bất quá cũng không khỏi cẩn thận liếc nhìn mọi người một lượt, nếu đã là liên minh, xem ra cũng nên tính cả Dương Cung Tử? Bất quá có lẽ cô ta khinh thường không thèm tham gia với mấy người bọn mình, nhưng ít nhất cũng sẽ không đứng ngoài cuộc.

“Tiểu sinh cũng gia nhập……” Lâm Tam Sinh ngập ngừng nói, “Trước kia tiểu sinh đã làm Quỷ quân sư, giờ sẽ làm quân sư cho các người, bày mưu tính kế, phân tích tình hình quân địch... là thứ mà tiểu sinh am hiểu nhất.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, chờ diệt xong Đồng Giáp Thi Vương, mau đi đầu thai ngay cho ta!”

Lâm Tam Sinh cũng không tranh luận, cười một cách giảo hoạt, “Cái này để sau hay bàn, sau hãy bàn...”

Dưa Dưa vỗ tay nói: “Hy vọng liên minh của chúng ta có thể cùng nhau hành động, đánh khắp thiên hạ a.”

Tứ Bảo khí thế hào hùng nói: “Không chỉ đối phó Tử Nguyệt, tương lai còn phải chinh phạt tứ phương Quỷ Khấu, san bằng Thái Âm Sơn... mọi người đồng lòng, thật là khí thế, đến lúc đó công đức của Thiếu Dương, chưa chắc đã thua kém Chung Quỳ Thiên Sư!”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, đến chính bản thân mình cũng còn chưa dám nghĩ tới việc đó, bất quá nghĩ lại, đám bạn tốt thì không nói, nhưng quỷ phó yêu phó, đích thực mình đã thu không ít, hình thành một thế lực, chuyện này là do mình sau khi xuống núi mới bắt đầu, tuy nhiên thấy rất thú vị.

Tạ Vũ Tình phát biểu ý kiến: “Cái gì mà Liên minh bắt quỷ, nghe không hay chút nào, để sau này tỷ đặt cho một cái tên nổi bật nha.”

Chu Tĩnh Như gọi nhân viên phục vụ tới, muốn gọi ít bia, đưa cho mọi người, tỏ ý chúc mừng liên minh thành lập.

Dưa Dưa còn định gọi mấy người Tiểu Thanh lên đây, Diệp Thiếu Dương nói không cần thiết phải chơi lớn như vậy.

“Zô, vì Liên minh bắt quỷ... cạn ly!”

“Chém giết tứ phương Quỷ khấu!”

“San bằng Thái Âm Sơn!”

“Đồ ma chứng đạo!”

“Trọng chú lục đạo luân hồi!”

Đề nghị của Tứ Bảo được mọi người hưởng ứng, Diệp Thiếu Dương vô ngữ, liếc mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, hai người đều cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cũng không đành lòng làm mất hứng thú của mọi người, cùng nhau cụng ly, uống một ngụm bia. Đến Lâm Tam Sinh cùng mấy quỷ hồn cũng tham lam hít một hơi rượu……

*********
“Đám người này... cũng thật là thú vị!” Ngoài cửa sổ cách đó không xa, một người mặc đạo bào màu xanh lá ngồi trên cành cây, ẩn mình trong màn đêm, nghe tiếng cười nói rôm rả từ trong phòng truyền ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười quái dị.

Trên ngọn cây phía sau hắn, một nữ tử mặc áo bào trắng, mũ trùm kín đầu, bóng đêm cũng không che giấu được dung nhan tuyệt thế của nàng, chính là người mà Diệp Thiếu Dương vừa mới nghĩ đến - Dương Cung Tử.

“Từ xưa tới nay, giới pháp thuật cũng từng có các loại tông môn, lưu phái, nhưng chưa bao giờ có một Liên minh kỳ quái như vậy:  Đạo, Phật, tán tu, thậm chí có cả quỷ yêu, rồi còn phụ trách hậu cần cũng như phụ trách tài chính.” Thanh y nhân khinh thường lắc đầu, thốt ra hai chữ: “Làm càn.”

Dương Cung Tử đi tới, nhìn bên mặt gần như hoàn mỹ của hắn, nói: “Nhưng ta lại cảm thấy rất thú vị, ta tin bọn họ có thể làm nên đại sự, Đạo Phong, thời đại giờ khác rồi, ngươi đơn kiếm chém chết Thập Nhị Âm Thần, Tam Đại Vu Ma, xông vào lục đạo luân hồi, nhưng chung quy ngươi cũng chỉ là một mình chiến đấu, cho dù ngươi có là ‘ Nhân gian Đạo thần ’.”

Đạo Phong ngồi trên cây, tay mân mê một cành cây, nói: “Cho nên, hiện tại ta không chỉ có một mình.”

Dương Cung Tử nói: “Cái này không giống nhau, những người đó đều là thủ hạ của ngươi, nhưng hãy nhìn những người bên cạnh Diệp Thiếu Dương mà xem, họ đều là tâm phúc tri kỷ của hắn, chỉ cần hắn ở đâu, những người này sẽ có mặt ở đó, hơn nữa cũng không giống như mấy lão đạo sĩ hoà thượng trước đây, nói không chừng bọn họ thực sự có thể làm nên đại sự.”

“Thực ra ta vẫn hy vọng, tương lai khi đối mặt với hắn, hắn sẽ mạnh mẽ hơn so với hiện tại.” Đạo Phong không hề quay đầu lại, thanh âm không chứa chút cảm xúc nào: “Ngươi có thể đi được rồi, ít nhất hiện tại ta vẫn chưa muốn giết ngươi.”

Dương Cung Tử khinh thường cười, “Ta ở trong Âm Dương Kính, đã tu thành ba đạo Hỗn Độn thiên thể, ngươi dám chắc có thể giết ta hay không?”

Đạo Phong lúc này mới liếc mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Thử xem?”

“Hiện tại ta không nghĩ sẽ thi thố cùng ngươi.” Dương Cung Tử đưa hai tay lên, xuyên không mà đi, “Chờ Yêu Vương xuất thế, ta sẽ cùng ngươi đánh một trận, nếu thua, ngươi phải vĩnh viễn ở lại đây,”

“Yêu Vương.” Đạo Phong nhếch miệng nở một nụ cười khinh miệt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tinh tượng trên không trung, hai mắt không hề chớp.

Chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, hắn khẽ cúi đầu, dùng thanh âm lạnh lùng tới cực điểm, nói: “Ai cho phép ngươi lên đây.”

Một bóng người màu đen, từ trong tán cây dần hiện ra, là một nam trung niên không có mặt, cung kính khom người bái lạy Đạo Phong.

“Ngươi phải biết, hiện tại ngươi không còn là Thượng Cổ Tà Thần, chỉ là một tên đầy tớ của ta mà thôi, tốt nhất đừng có lượn lờ trước mặt ta.”

Thượng Cổ Tà Thần lập tức ngã quỵ, cả người cơ hồ phát run lên, liên tục nói: “Thuộc hạ không dám!”

Đạo Phong lúc này mới cho phép hắn đứng dậy, báo cáo tình hình.

“Thuộc hạ đã điều tra, Ngọc Tịnh Bình xác thực vẫn còn trên Nga Mi Sơn, dưới chân núi có một cái miếu nhỏ, bên trong thờ Quan Âm Đại Sĩ, Ngọc Tịnh Bình được cung phụng trong miếu, có một lão ni cô phụ trách trông nom, mỗi ngày ở Phật đường niệm kinh, thuộc hạ biết lão ni cô này nhất định không đơn giản, nên không tùy tiện hành động, sau khi điều tra được tình huống, liền vội vàng trở về phục mệnh.”

“Được rồi, chúng ta đi Nga Mi Sơn.” Đạo Phong đứng lên, quay đầu nhìn cửa sổ phòng Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt cười, “Nhân tiện tới nơi đó chờ sư đệ của ta.”

Hai bóng người, lăng không bay đi.

Buổi tối khoảng 9 giờ, đoàn người của Diệp Thiếu Dương bắt đầu xuất phát.

Vì khách sạn cách Học viện Y khoa không xa, nên mọi người không ngồi xe, trực tiếp đi bộ qua đó.


(Hết chương)

Comments

  1. Hay quá mong chị jess dịch nhiều nữa ạ

    ReplyDelete
  2. Cảm nhận 3 chap này làm cho người đọc khí thế hừng hực.tri kỷ tri âm bằng hữu có cả.đời người sống có như vậy cũng đáng .
    Vô lạng thiên tôn.

    ReplyDelete
  3. Càng đọc càng cuốn hút. Cảm ơn chị nha.

    ReplyDelete
  4. Liên minh bắt quỷ là sự kết hợp giữa người, quỷ, quái nhân, xử nam, tiểu thư, cảnh sát, pháp sư, hòa thượng nhiều thành phần quá đúng là bách chiến bách thắng

    ReplyDelete
  5. chuẩn bị đánh nhau to rồi !

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 709-710

Chương 799