Chương 772-773

DUYÊN ĐỊNH TAM SINH

“Đừng dài dòng nữa, mau nói đi.” Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy liền thấy phát mệt.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lưu lại trên nhân gian cũng đã mấy trăm năm, đừng nói là ngươi không học được cách nói của người đương thời nha, đừng có luôn mồm kêu Tiểu sinh...Tiểu sinh.”

“Thói quen mà thôi.” Lâm Tam Sinh xấu hổ gật đầu.

“Tiểu sinh…… à...sau khi ta tìm được Kiến Văn Đế, thì hầu hạ thánh thượng trong một thời gian dài, Kiến Văn Đế tuy đã mai danh ẩn tích, nhưng vẫn có một nhóm người đi theo, có một vị tướng quân tên Quách Tiến Thiên, vẫn luôn muốn giúp Kiến Văn Đế phục quốc, tuy Kiến Văn Đế không đồng ý, nhưng hắn vẫn bí mật chiêu binh mãi mã.

Ta cùng Quách tướng quân đồng lòng, giúp hắn tham mưu, hỗ trợ ra chủ ý, viết hịch văn... haizz.....kỳ thực ta cũng biết Kiến Văn Đế đại thế đã mất, nhưng thân làm thần tử chỉ muốn tận lực mà thôi, bất quá sau khi sự tình không thành, Kiến Văn Đế mất đi, vừa đúng lúc này tên loạn thần tặc tử Chu Lệ kia phát hiện ra hành tung bọn ta, cùng đường, nên mới tự sát tập thể trong mộ, tẫn trung toàn tiết……”

Nói đến đây, Lâm Tam Sinh thập phần bi thương, “Tuy nhiên ta lại không chết, lúc đó ta còn yêu một cô gái, là một khuê nữ con nhà phú thương ở Cương Thành, bọn ta đã nguyện sống chết bên nhau, vốn có thể thành hôn, nhưng Chu Lệ đã ra lệnh truy nã, ta trở thành khâm phạm, phú thương kia lừa con gái mình, dẫn ta về nhà, muốn bắt giao cho quan phủ.

Nàng đã dùng cái chết để gây sức ép, muốn cứu thoát ta, nhưng phụ thân nàng vẫn không đồng ý, chém đầu ta nộp lên quan phủ, đầu treo ba ngày trước cổng thành, tuy lúc ấy ta đã chết, nhưng hồn phách ẩn nấp, không muốn xuống Âm Ty.

Chờ qua đầu thất, thấy quỷ sai không đuổi bắt, ta vội trở về tìm nương tử của mình, nhưng phát hiện sau khi nàng mang xác ta đi chôn cất, liền thắt cổ tự vẫn, hồn phách đã xuống Âm Ty……

Ta có xuống Âm Ty tìm nàng, kết quả Phán Quan nói cho ta biết, nhân duyên giữa nàng và ta đã hết, kiếp sau cũng không thể gặp lại, hơn nữa vì ta lưu luyến nhân gian, đã phạm phải giới luật, nên phạt ta mười năm làm quỷ dịch, sau đó mới có thể luân hồi.

Ta ở Âm Ty mười mấy năm, sau đó trong một lần Thái Âm Sơn tới gây sự, Âm Phủ đại loạn, ta liền nhân cơ hội này rời khỏi Âm Phủ, quay lại nhân gian, tiếp tục tìm kiếm luân hồi chuyển thế của nàng.

Nhưng vì ta không có chỗ nào để đi, thực dễ dàng bị pháp sư với quỷ sai câu hồn, cho nên ta mới vào trong mộ cổ mai táng Quách tướng quân, vốn chỉ muốn tìm một nơi ẩn thân, nào ngờ Quách tướng trước khi tự sát, đã tin vào lời của Quốc sư, bố trí trận pháp trong huyệt mộ, để sau khi chết có thể biến thành Đồng Giáp Thi, phá rối gây hoạ, làm cho giang sơn của nghịch tặc Chu Lệ bất ổn……”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, nhịn không được lắc đầu nói, “Thật là hoang đường, sao lại có thể như vậy chứ!”

“Bọn họ tuyệt đối trung thành với thánh thượng, chắc ngươi không biết, thời điểm ta vào mộ cổ, Quách tướng quân cùng với thủ hạ đều đã biến thành Đồng Giáp Thi, hắn bắt ta không thả, nhốt trong mộ thất, muốn tương lai ta làm Quỷ quân sư cho hắn.

Vì lúc đó tu vi bọn họ vẫn còn thấp, không có thể đi lại vào ban ngày, cho nên muốn tu luyện thêm mấy năm, tuy nhiên bọn họ chưa kịp ra ngoài, thì huyệt mộ đột nhiên bị ai đó phong ấn, chúng ta đều không ra được. Lúc ấy ta ở  trong mộ, không biết trên mặt đất đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta đoán nhất định là Chu Lệ đã phát hiện ra huyệt mộ, cũng như Đồng Giáp Thi phía dưới.

Có thể do hắn không dám thả Đồng Giáp Thi, cho nên không đào mộ, mà là sai người bố trí phong ấn, muốn áp chế vĩnh viễn. Chu Lệ thân là Thiên tử, bên cạnh không thiếu pháp sư có pháp lực cao cường, điều này cũng không khó thực hiện.

Đây là suy đoán của ta, bất quá chân tướng thực sự là gì cũng chẳng quan trọng, tóm lại từ đó bọn ta bị nhốt trong mộ cổ. Quách tướng quân lợi dụng âm trận còn lưu lại trong mộ cổ lúc ấy, tu luyện mấy trăm năm, trở thành Đồng Giáp Thi vương, một lòng muốn phá vỡ phong ấn.

Cho đến mấy năm trước, do động đất, phía dưới mộ cổ xuất hiện vết nứt, thông với một con sông, có thể tránh được linh lực của phong ấn, bởi ta là quỷ, có thể vượt qua, nên nhân cơ hội  trốn thoát……”

Nghe đến đó, Diệp Thiếu Dương nhịn không được thở dài: “Nói là trùng hợp, nhưng vẫn là vận mệnh sắp đặt, đúng lúc ta cũng muốn xuống mộ cổ, giờ lại gặp được ngươi, đã biết chân tướng, chuyến đi này thực đúng là không uổng.”

Lâm Tam Sinh vừa nghe, vội vàng xua tay, “Tốt nhất huynh đài đừng đi, Đồng Giáp Thi Vương kia tu luyện mấy trăm năm, đã trở thành vô địch, lại có hơn trăm thi binh, tuy ngươi pháp lực cao cường, nhưng tuyệt không phải đối thủ, cứ để bọn chúng tiếp tục bị nhốt đi.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Nếu cứ để vậy sẽ thành quả bom sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào, chẳng có phong ấn nào là vĩnh viễn, đến lúc đó đám Đồng Giáp Thi này có tu vi càng thâm sâu, một khi xuất thế, càng khó đối phó, xử lý sớm sẽ tốt hơn.”

Lâm Tam Sinh nghiêng đầu nhìn hắn, “Bom là cái gì?”

“Ặc…… không biết phải giải thích sao cho ngươi hiểu, cứ nói tiếp đi, sau khi ngươi ra khỏi đó, vì sao không đi Âm Ty báo tin?”

Lâm Tam Sinh lắc đầu, “Ta muốn tìm nương tử của ta, nàng đã luân hồi chuyển thế, ta muốn tìm lại nàng, nối tiếp tiền duyên……”

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi! Nếu cô ấy đã đầu thai chuyển thế, tất nhiên có phúc duyên của mình, một người một quỷ, nối tiếp tiền duyên cái gì chứ?”

Lâm Tam Sinh liền nhỏ giọng, lẩm bẩm nói: “Ta cũng biết là vậy, nhưng dù không thể nối tiếp tiền duyên, ít nhất ta…… cũng muốn gặp nàng một lần.”

“Mấy trăm năm đã qua, ngươi còn nhớ mãi không quên sao?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn.

“Sinh tử luyến nhân, sao có thể quên?”

“Bản thân ngươi cũng đã từng luân hồi không biết bao nhiêu kiếp, không biết từng có bao nhiêu người yêu, vì sao cứ phải lưu luyến cô ấy?”

Lâm Tam Sinh nói: “Kiếp này ta gặp được nàng, chứng tỏ duyên phận của ta với những người trước đây đã kết thúc, không còn vấn vương gì nữa, nhưng ta cùng với nàng…… thực sự là lúc còn sống bị chia cắt, ta không cam lòng, ta nhất định phải tìm được nàng. Huống hồ trước khi nàng đi luân hồi, đã cố tình để lại cho ta một sợi ký ức trên Tam Sinh Thạch, bảo ta đi tìm, dù có khó khăn thế nào cũng không được phụ ân tình nàng dành cho ta, dù có qua trăm ngàn vạn năm, ta vẫn không dám quên.”

“Ngươi thật đúng là si tình,” Nhuế Lãnh Ngọc có chút xúc động, lẩm bẩm nói, “Một nữ nhân có thể gặp được nam nhân si tình như vậy, thì dù có làm một đôi uyên ương quỷ, cũng rất đáng giá.”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn nàng một cái, “Cô đừng nói bừa, tôi vẫn  chưa muốn chết.”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt lườm hắn một cái, “Liên can gì đến ngươi!”

Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng, nói với Lâm Tam Sinh: “Đã trải qua mấy trăm năm, dù giờ phút này nàng có đứng trước mặt ngươi, làm sao ngươi có thể nhận ra?”

“Đương nhiên ta có biện pháp, bên trong ký ức mà nàng lưu lại còn có một sợi thần thức, bất kể đã qua mấy kiếp luân hồi, sợi thần thức này với hồn phách của nàng đều có liên hệ, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, chỉ ở gần đây thôi, cho nên vẫn loanh quanh nơi này, hàng ngày đi hết thôn này đến thôn khác tìm kiếm, quan sát rất nhiều cô nương, hy vọng có thể tìm được nàng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa tìm được sao?”

“Mặc dù trong phạm vi nhất định, nhưng cư dân nhiều như vậy, thực không dễ tìm.” Lâm Tam Sinh gượng cười, “Bất quá ta tin tưởng, ta nhất định có thể tìm được nàng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đáng tiếc ngươi gặp phải ta, e là sẽ không còn cơ hội.”

Lâm Tam Sinh cả kinh, lúc này mới nhớ tới hắn là pháp sư, ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Ta là pháp sư, tuyệt không cho phép ngươi lưu tại nhân gian.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ta biết ngươi là một con quỷ tốt, ngươi còn cứu Trương Thuý Thuý, ta có thể thay ngươi viết một đạo Trần tình phù gửi cho Thôi Phủ Quân, bảo ông ấy nhẹ tay xử lý, không làm khó dễ ngươi, thấy thế nào?”

Lâm Tam Sinh đứng bật dậy, “Ta không đi Địa Phủ, ta muốn tìm nương tử của ta, cầu đại pháp sư thành toàn!”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu. “Vô vi đại đạo, địa thu nhân hồn. Chỉ sợ không thể theo ý của ngươi.”

Lâm Tam Sinh nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, biết cầu hắn cũng vô dụng, ngược lại năn nỉ Nhuế Lãnh Ngọc, “Tiểu thư…… à không, nương tử…… không phải, à…… Cô nương, xin hãy thông cảm tiểu sinh tương tư mấy trăm năm trong mộ cổ, chỉ muốn thực hiện chấp niệm cỏn con này, cầu cô nương thành toàn!”

Nhuế Lãnh Ngọc chần chừ một chút, nói: “Ngươi nói với ta cũng vô dụng, ta không phải Thiên sư, chuyện này ta cũng không quản được.”

Lâm Tam Sinh sửng sốt một chút, không còn cách nào, đành phải tiếp tục cầu xin Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không chút dao động, Lâm Tam Sinh vô pháp, đành phải chuyển sang dùng lợi dụ hắn. “Diệp thiên sư, chẳng phải ngươi muốn xuống mộ cổ kia sao, chỉ cần ngươi đồng ý với tiểu sinh, tiểu sinh sẽ phụ trách dẫn đường cho ngươi, trong mộ cổ cơ quan rất nhiều, không ai dẫn dắt, thực sự rất nguy hiểm đó nha.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, lời hắn nói quả không sai.

“Thế cũng không được, đây là nguyên tắc, huống hồ nếu ngươi nhìn thấy nương tử, vạn nhất ngươi có tình nhưng nhân gia vô tâm, mấy trăm năm lệ khí của ngươi bộc phát, làm ra chuyện gì đáng sợ, thì đó chính là tội lỗi của ta.”

Lâm Tam Sinh nói, “Điều này xin Thiên sư yên tâm, nếu nương tử của ta không muốn đi theo ta, tiểu sinh tuyệt đối không cưỡng cầu, cam tâm tình nguyện xuống Địa Phủ đầu thai.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu nàng nguyện ý thì sao?”

“Thế thì xin Thiên sư hỗ trợ, giúp chúng ta an bài duyên phận kiếp sau.”

“Cái gì, việc này ta không làm được, ta đâu phải Thôi Phủ Quân!”

Lâm Tam Sinh nói: “Vậy....Tiểu sinh sẽ làm quỷ dịch dưới Địa Phủ, chờ sau khi nàng chết, chúng ta cùng nhau thành quỷ dịch, chỉ cần có thể ở bên nhau, chúng ta cũng không lưu luyến nhân gian, chỉ muốn vĩnh viễn bên nhau mà thôi……”

Lời hắn nói, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới hai vợ chồng Tần Phong, còn có bạn gái người bạn cùng phòng mà mình đã thu hồn phách, bất đắc dĩ lắc đầu, “Bây giờ quỷ hồn các người làm sao vậy, đến đầu thai làm người cũng không màng, một lòng chỉ nghĩ tới yêu với đương.”

“Vậy....cứ thế đi, ngươi giúp ta dẫn đường vào mộ cổ, sau khi xong việc ta sẽ giúp ngươi tìm nương tử, nếu nhân gia vô tâm, ngươi không được cưỡng cầu, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Lâm Tam Sinh sắc mặt vui vẻ, chắp tay nói: “Đa tạ Thiên sư thành toàn, chỉ là... ngươi có biện pháp giúp ta tìm được nương tử sao?”

“Biện pháp thì có, sau này mới nói cho ngươi biết.”

Xử lý xong chuyện này, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới Mộng Ma, dò hỏi Lâm Tam Sinh lai lịch của nó.

Lâm Tam Sinh tỏ vẻ không rõ, hắn đang đi khắp nơi tìm kiếm nương tử, hôm qua đi ngang qua cửa nhà Trương Thuý Thuý, cảm giác được có quỷ khí tồn tại, thấy tò mò nên đi vào xem sao, nhìn tình huống của Trương Thuý Thuý, biết có Mộng Ma quấy phá, sợ Trương Thuý Thuý gặp bất trắc, mới lén vào trong mộng bảo vệ, đối với chuyện về Mộng Ma, hắn cũng hoàn toàn không biết.

“Mộng Ma có nhắc tới chủ nhân, là ai vậy?”

Lâm Tam Sinh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Nhuế Lãnh Ngọc buồn bực nói: “Nếu ngươi muốn hỏi cho rõ ràng, vì sao trước đó còn giết chết Mộng Ma?”

“Mộng Ma không giống như quỷ, bản chất là tà linh, nghiêm hình tra tấn gì đó đối với nó hoàn toàn vô dụng, hỏi cũng không ra.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vẫn rất nghi hoặc, tuy Mộng Ma hiếm thấy, ngẫu nhiên gặp được cũng không có gì kỳ quái, vấn đề là nó còn có Lão đại? Quỷ yêu tà linh bắt đầu kéo bè kéo cánh từ khi nào vậy? “Chủ nhân” của con Mộng Ma này rốt cuộc là cái quỷ gì?

Chuyện này không hề có manh mối, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi cũng phải từ bỏ, nhìn Lâm Tam Sinh từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi có thể dùng tu vi biến ảo thành nhà lầu trong mộng cảnh, chống chọi lại Mộng Ma, chứng tỏ tu vi của ngươi cũng không tồi?”

Lâm Tam Sinh nói: “Không nói gạt ngươi, ta ở trong mộ cổ đã mấy trăm năm, dưới đó âm khí rất nặng, chẳng có việc gì để làm, ta không muốn tu luyện cũng không được. Bất quá lúc ta chạy thoát, có lưu lại một sợi hồn phách bên trong mộ cổ, dùng để mê hoặc Đồng Giáp Thi Vương, sau đó mới yên tâm chạy đi.

Kết quả sự tình bại lộ, bị Đồng Giáp Thi Vương phát hiện, hắn đã tiêu diệt sợi hồn phách đó của ta, cho nên hiện tại ta chỉ có thể phát huy khoảng ba phần tu vi mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, mới có ba phần tu vi mà đã lợi hại như vậy, xem ra tên này thực không đơn giản, lúc giúp hắn hoàn thành nguyện vọng thực sự phải cẩn thận chú ý, miễn sao không để lệ khí của hắn bộc phát, nếu không thì hậu quả khôn lường.

Mọi việc xong xuôi, cũng không thể nán lại nhà lão nhân gia thêm nữa, Diệp Thiếu Dương dẫn Nhuế Lãnh Ngọc cùng rời đi, qua phòng của Trương Thuý Thuý, phát hiện mẹ cô đang đút cháo cho cô. Nhìn sắc mặt đã thấy có chuyển biến tốt đẹp.

Diệp Thiếu Dương tặng thêm một tấm Cố hồn phù, bảo cô dán ở trên rốn, có thể tăng cường khôi phục tinh khí, sau đó cáo từ.

Cha mẹ Trương Thuý Thuý nhiệt tình giữ bọn họ lại ăn cơm, Diệp Thiếu Dương lấy cớ từ chối, hai người một quỷ, cáo từ rời đi.

Trên đường quay về Mao Sơn, Lâm Tam Sinh nóng lòng chuyện của mình, thúc giục Diệp Thiếu Dương mau xuống mộ cổ. Vì thế Diệp Thiếu Dương kể lại tình huống với hắn một lượt, Lâm Tam Sinh nghe xong cũng khiếp sợ không thôi.

Trở lại Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương nghĩ Lâm Tam Sinh dù sao cũng là quỷ, không tiện vào sơn môn, vì thế thu hồi hắn vào trong linh phù, trên đường lên núi, tại nội môn đạo quan gặp Tô Khâm Chương, biết Thanh Vân Tử ra ngoài vẫn chưa quay về, nên Diệp Thiếu Dương về phòng trước, thả Lâm Tam Sinh ra.

Dưa Dưa vốn đang ở trong phòng xem TV, dựa vào đầu giường, trong tay cầm một nén nhang, dáng vẻ hưởng thụ, thoải mái không biết giời đất là gì, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Tam Sinh, sửng sốt nửa ngày, dò hỏi lai lịch của hắn.

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói qua một lần với Dưa Dưa: “Chuyện này phải nhờ ngươi đi một chuyến, ngươi xuống đó tìm Thôi Lang Quân một chút, nhờ ông ấy đối chiếu Sổ sinh tử, tìm nương tử của Lâm Tam Sinh trong danh sách chuyển thế, đến khi chúng ta xuống đó cứ trực tiếp đi tìm là được.”

Lâm Tam Sinh vừa nghe, vui mừng ra mặt, kỳ thực biện pháp này hắn đã sớm nghĩ đến, tuy nhiên hắn đã chạy khỏi Âm Ty, trốn còn không kịp, căn bản không có cách nào nhờ người ở Âm Ty trợ giúp. Lập tức kích động xoa xoa đầu Dưa Dưa, “Tiểu huynh đệ mau đi đi, tiểu sinh đội ơn ngươi, làm ơn đi.”

Dưa Dưa trợn mắt, “Ai là tiểu huynh đệ của ngươi, ngươi lớn tuổi hơn ta sao?”

“Tiểu sinh chết trong năm Vĩnh Lạc…… Đến nay quỷ linh đã được hơn sáu năm năm, chẳng lẽ không lớn hơn ngươi?”

Dưa Dưa hừ một tiếng, “Hơn sáu trăm tuổi mà thôi, đến cháu chắt của ta cũng không được nữa là.”

Lâm Tam Sinh ngơ ngẩn, không so đo việc hắn chiếm tiện nghi của mình, cả kinh nói: “Xem tu vi của ngươi, không giống như quỷ hồn ngàn năm a.”

“Ta cũng giống như ngươi, tu vi không được đầy đủ, bằng không đối phó với ngươi dễ như trở bàn tay mà thôi.” Dưa Dưa nói xong, tiếp nhận linh phù mà Diệp Thiếu Dương đưa, bám vào đó, bay ra ngoài cửa sổ.

Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục Lâm Tam Sinh về tình hình trong mộ cổ, Lâm Tam Sinh lần lượt kể lại, Diệp Thiếu Dương ghi nhớ thật kỹ.

Không lâu sau đó, Thanh Vân Tử đột nhiên đẩy cửa bước vào, ánh mắt thoáng chốc dừng trên người Lâm Tam Sinh, cau mày.

Diệp Thiếu Dương vội vàng nói lại một lượt lai lịch của hắn.

“Ta đang nghĩ sao nơi này lại có thêm một đạo quỷ khí xa lạ,” Thanh Vân Tử có chút khó chịu nhìn Diệp Thiếu Dương, lớn tiếng mắng: “Tiểu tử nhà ngươi... căn phòng này chẳng mấy chốc mà biến thành quỷ ốc, chứa đến bốn con quỷ! Ngươi mau cút đi cho ta, đừng có làm vấy bẩn sự trong sạch của Mao Sơn!”


(Hết chương)

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 778-779-780

Chương 799