Chương 770-771
TRU SÁT MỘNG MA
Diệp Thiếu Dương nhìn trên giường, một cô gái đầu lót khăn lông nằm ngửa mặt lên trời, mắt nhắm nghiền không hề nhúc nhích, đầu giường có giá sắt treo một cái bình, đang truyền dịch cho cô gái.
Lão thái thái giải thích, gần đây con gái mình chẳng ăn được gì, lượng đường trong máu quá thấp nên phải truyền dịch.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước giường, lấy khăn lông trên mặt cô gái xuống, cúi người nhìn, chỉ thấy trên mặt cô gái này bao phủ một tầng thanh khí, ấn đường biến thành màu đen, đổ mồ hôi đầm đìa, khóe miệng còn khẽ run run, có vẻ như đang gặp ác mộng.
“Đúng là có vấn đề.” Diệp Thiếu Dương vuốt cằm nói.
“Thực Mộng Quỷ sao?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
“Tám phần là như vậy, để tôi làm cô ta tỉnh lại trước đã rồi mới nói.” Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm một ít chu sa, vẽ ba đường ngang trên trán cô gái, vừa muốn làm phép, cô gái bỗng nhiên mở mắt, trừng trừng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không kịp tránh né, mặt đối mặt với cô gái, chỉ thấy hai con ngươi của cô ta có ba chấm màu vàng ánh kim, lập tức cau mày, cúi đầu xuống nhìn....
Ba chấm nhỏ bỗng nhiên xoay tròn, càng lúc càng lớn.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn một hồi, thầm kêu một tiếng “Không xong”, muốn dời ánh mắt đi, nhưng đã không kịp nữa rồi, tâm thần buông lỏng, bay theo hai luồng xoáy tròn.
Xuyên qua một khoảng trống hư vô, Diệp Thiếu Dương ngã bịch một cái xuống đất, nhưng không hề cảm thấy đau đớn, nửa ngày mới định thần trở lại, bò dậy nhìn bốn phía xung quanh, dưới bầu trời xám xịt, ba hướng đều là đồng ruộng vô tận, chỉ một hướng duy nhất có một ngôi nhà nhỏ kiến trúc bình thường, bên trong còn sáng đèn.
Đây là nơi nào?
Diệp Thiếu Dương cố nhớ lại làm sao mình tới được đây, nhưng nhất thời nghĩ không ra, đầu óc mơ mơ màng màng, vì thế theo bản năng đi về phía có ánh sáng.
Đến gần thì thấy, đây là một ngôi nhà tự xây thường thấy ở nông thôn, tổng cộng có hai tầng, sân viện rất lớn, cửa viện không đóng.
Diệp Thiếu Dương chần chừ một hồi, quyết định đi vào, đột nhiên cửa viện “ầm” một tiếng đóng sập lại.
Từ bên trong nhà, truyền đến tiếng khóc thút thít khe khẽ của một cô gái.
Không để Diệp Thiếu Dương kịp phục hồi tinh thần, phía sau đã vang lên một tiếng kêu quái dị, Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, nhìn thấy một người leo tường vây tiến vào, ngã nhào trên mặt đất, sau đó vụng về bò dậy, chậm rãi đi tới.
Người này quần áo tả tơi, toàn thân sưng vù, trên đầu chỉ có một nắm tóc, ngũ quan mơ hồ, vừa đi vừa run rẩy.
Đột nhiên, hắn giơ hai tay lên, đối diện Diệp Thiếu Dương xé rách quần áo, cùng với ổ bụng của mình, thanh âm da thịt bị rách toạc khiến người khác tê dại da đầu.
“Bục!” Ổ bụng vỡ toạc, máu đen phọt ra, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, trong bụng người này không có lục phủ ngũ tạng, mà chỉ có vô số tiểu trùng màu xanh, bò tới bò lui trong bụng, trông thực ghê tởm không nói nên lời.
Đậu má....Hoạt Thi (Zombie) ư? Cứ ngang nhiên liều mạng đi tới chỗ mình tìm phiền toái? Chán sống rồi sao?
Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây Đào Mộc Kiếm, một kiếm đâm vào bụng Hoạt Thi, kết quả…… Đào Mộc Kiếm vỡ vụn, hóa thành tro bụi, không để hắn kịp phục hồi tinh thần, Hoạt Thi lao tới bóp chặt cổ hắn, dùng sức quật mạnh, cả người ngã xuống đất.
Những con tiểu trùng như dòi bọ màu xanh đó điên cuồng bò lên trên người, sau đó lại hướng lên mặt, tìm cách chui vào trong mắt mũi miệng của hắn.
Diệp Thiếu Dương liều mạng lắc đầu, giãy giụa một hồi, phủi sạch tiểu trùng trên mặt, quay đầu lại nhìn, ngày càng có nhiều Hoạt Thi đang trèo tường tiến vào, còn có một số quỷ hồn diện mạo đáng sợ, đang từ từ bay tới.
Phải làm sao bây giờ?
Trong lúc hỗn loạn, cánh cửa ngôi nhà phía sau đột nhiên mở ra, một con bàn tay to từ bên trong vươn tới, túm lấy cổ áo Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập cửa điên cuồng của đám Hoạt Thi, kèm theo tiếng kêu gào quỷ quái, đan xen lẫn nhau.
Tuy thân là Thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng không tránh khỏi cảm giác kinh hồn bạt vía.
“Ngươi là pháp sư?” Tiếng người nào đó thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, quay đầu lại nhìn, đó là một nam tử ăn vận rất kỳ quái: Trên đầu đội khăn quấn thành mũ, thân mặc áo vải bố màu lam kiểu cổ xưa, quần dài, đến giày cũng là loại bện bằng dây thừng.
Tổng thể mà nói, rất giống một thư sinh tú tài thời cổ trong kịch phim.
Tuy là người trưởng thành nhưng mi thanh mục tú, chẳng hiểu vì sao, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh đã xem trên mạng “Thiện Nữ U Hồn”, gia hoả trước mắt này ăn mặc giống hệt nhân vật Ninh Thái Thần.
Đứng phía sau hắn là một cô gái, ăn mặc hiện đại, dĩ nhiên không phải Nhiếp Tiểu Thiện, hơn nữa nhìn qua còn có chút quen mặt, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô ta một hồi, lập tức nhận ra, chỉ vào cô gái, nói: “Đây là cảnh trong mộng, cô là người nằm trên giường, Trương Thuý Thuý, phải không?”
Trương Thuý Thuý gật đầu, thư sinh kia hướng Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ngươi tỉnh ngộ cũng thực mau a.”
Diệp Thiếu Dương cảnh giác nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tiểu sinh Lâm Tam Sinh, sinh năm thứ 20 Hồng Vũ, chết năm thứ 10 Vĩnh Lạc, là một cô hồn dã quỷ.” Thư sinh chắp tay, phong thái nho nhã nói.
(*Chú thích: Hồng Vũ là niên hiệu của Minh Thái Tổ - Chu Nguyên Chương
Vĩnh Lạc là niên hiệu của Minh Thành Tổ - Chu Lệ)
Hồng Vũ, Vĩnh Nhạc…… thì ra là quỷ hồn từ mấy trăm năm trước.
“Đây là hình ảnh trong mộng của vị tiểu thư này, hết thảy đều do Mộng Ma kia tạo nên,” Lâm Tam Sinh giải thích, “Mộng Ma hoá thành giấc mộng, vì hắn muốn hút tinh phách của vị tiểu thư này, may thay bị tiểu sinh bắt gặp, ngôi nhà nhỏ này là do tiểu sinh dùng quỷ thuật biến thành, có thể tạm thời ngăn trở Mộng Ma kia tập kích, vị huynh đài này.... ngươi là ai?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghe người này... à không, nghe con quỷ này nói chuyện, quả thực rất mệt mỏi, may mà cũng hiểu được, lập tức gật đầu nói: “Đúng rồi, ngay từ đầu ta tưởng Thực Mộng Quỷ quấy phá, không ngờ lại là Mộng Ma, nhất thời không cẩn thận mắc mưu của nó, rơi vào mộng cảnh.”
Mộng Ma là hình thái tiến hoá của Thực Mộng Quỷ, tu vi thâm sâu hơn nhiều. Tuy đều là tạo mộng, nhưng Thực Mộng Quỷ chỉ có thể thông qua cảnh tượng trong mơ để dọa người, làm cô gái hoảng sợ, sau đó hút mồ hôi, Mộng Ma thì không giống như vậy, có thể thông qua biến ảo hình tượng để dọa người, một khi con người sợ hãi, bản tính trở nên mềm yếu, Mộng Ma có thể dễ dàng hút tinh phách, không bao lâu sau người đó sẽ chết……
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đám hoạt thi với lệ quỷ bên ngoài, không cần phải nói nhất định là do Mộng Ma biến hóa ra, dùng để đe dọa mình.
“Nói như vậy, tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, ta thực không hiểu, vì sao ngươi lại vào trong này?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lâm Tam Sinh nói: “Việc này để sau hẵng nói, hiện giờ hai người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, phá vỡ mộng cảnh này. Giấc mộng này chính là do Mộng Ma tạo ra, tiểu sinh tu vi có hạn, chỉ cần có thể ra được bên ngoài, tiểu sinh nhất định có biện pháp bắt con quỷ này! Huynh đài không cần lo lắng.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không cần ngươi phải tốn công, bây giờ ta ra ngoài, giết sạch cái đám lâu la đó!”
Lâm Tam Sinh cau mày nói: “Huynh đài có biện pháp phá mộng mà ra sao?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, lúc trước do không cẩn thận, bị mắc mưu nên mới vào trong này, hiện tại đã biết là mộng, vậy thì quá đơn giản. Lập tức cắn đầu lưỡi, toàn thân giật nảy một cái, tác động lên ý thức, phảng phất xuyên qua hư không, từ từ tỉnh lại……
Vừa mở mắt, Diệp Thiếu Dương thấy mình đang dựa vào người Trương Thuý Thuý, vội vàng bò dậy.
Trương Thuý Thuý bỗng nhiên mở to hai mắt, đồng tử lập loè.
“Còn dám đuổi theo ta à, bị trúng chiêu của ngươi một lần, thực đã nể mặt ngươi lắm rồi đó.” Diệp Thiếu Dương cười, cầm Thái Ất Phất Trần, phẩy vài cái lên mặt Trương Thuý Thuý, tay kết thành Pháp ấn, miệng niệm chú, dùng sức lôi kéo, “Đi ra cho ta!”
Một thân ảnh hư ảo, bị đuôi phất trần quấn chặt, kéo từ trên người Trương Thuý Thuý ra ngoài, vừa rơi xuống đất, không để mọi người kịp nhìn rõ, liền tránh né phất trần, bay ra ngoài cửa.
“Binh……”
Quỷ ảnh dường như va chạm với bức tường vô hình, một đạo kim quang bắn ra, đánh bật nó trở về, lăn một vòng ngay tại chỗ, nhào đến bên người Nhuế Lãnh Ngọc, thân ảnh biến ảo, định chui vào trong cơ thể nàng.
“Cẩn thận!” Diệp Thiếu Dương vừa kêu lên tiếng, chỉ thấy Nhuế Lãnh Ngọc lui về phía sau một bước, tay cầm Toái Hồn Trượng, đập vào đầu quỷ ảnh kia một cái.
Quỷ ảnh rú lên quái dị, lăn quay xuống đất, lao về phía cửa sổ bay đi.
Diệp Thiếu Dương duỗi tay rút ra dây Câu Hồn, như một con hắc xà, quất về phía trước, quấn chặt quỷ ảnh, công dụng của dây Câu Hồn này chính là trói quỷ, mặc cho quỷ ảnh kia giãy giụa thế nào, cũng đều tốn công vô ích.
Diệp Thiếu Dương một tay kéo mạnh nó đến bên người, dùng chân đạp bẹp dí phía dưới, sau đó dán một lá bùa trên mặt, quỷ ảnh lập tức bất động.
Diệp Thiếu Dương miệng thở hổn hển, chăm chú quan sát, quỷ ảnh này không đầu không mặt, chỉ là hình người, toàn thân toả ra một cỗ âm khí mềm mại như bông.
“Mộng Ma?” Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương gặp được, liền hỏi một tiếng.
Mộng Ma lạnh lùng nói: “Dù ngươi có diệt ta, chủ nhân của ta nhất định sẽ tìm ngươi trả thù, không bằng ngươi thả ta ra, kết giao bằng hữu……”
“Ý kiến hay.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cười nói, “Quỷ hồn muốn kết giao với bổn Thiên sư, ngươi là tên đầu tiên.”
Mộng Ma lập tức biến sắc, thất thanh nói: “Cái gì, ngươi là Thiên sư!”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý tới nó, miệng niệm Địa hỏa chú, linh phù dán trên mặt Mộng Ma lập tức bốc cháy, Địa hỏa lấy âm khí làm nhiên liệu, trong nháy mắt đã thiêu rụi Mộng Ma.
“A, a…… Chủ nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi……”
Bị Địa hoat thiêu đốt, hình dáng Mộng Ma không ngừng biến hóa, đầu tiên là biến thành một cái đầu heo, kêu lên eng éc, tiếp đó lại biến thành chó, rên rỉ hai tiếng, lại biến thành một con rắn, liều mạng giãy giụa, nhưng bất kể nó biến thành cái gì, thân thể vẫn không cách nào thoát khỏi dây Câu Hồn buộc chặt, cuối cùng bị thiêu đến hình thần huỷ diệt.
Sau khi Địa hỏa tắt, bên trong dây Câu Hồn lộ ra một tấm ván gỗ, Diệp Thiếu Dương nhặt lên quan sát, tấm gỗ chay máu đen, bốc mùi tanh hôi vô cùng.
“Đây là cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc đi lên hỏi.
“Là một mẩu gỗ nắp quan tài.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Có một số người sau khi chết, sẽ phun ra một ngụm máu, trùng hợp phun lên trên nắp quan tài, bởi quá trùng hợp, tấm gỗ này sẽ có tà tính, lại hút hồn tinh của mộ chủ mộ, tu luyện thành tà linh.”
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận dị động.
Nhuế Lãnh Ngọc giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một con quỷ mặc y phục màu xanh lam đang bò ra từ trong miệng Trương Thuý Thuý, cả kinh nói: “Còn có một con!”
Nói rồi lập tức vung Toái Hồn Trượng lao tới đập một nhát, đến khi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần thì đã không kịp nữa rồi.
Quỷ ảnh kia giơ hai tay lên chắn, chống chọi lại Toái Hồn Trượng một hồi, thân hình lập tức loé lên, bẹp dí, lăn qua một bên.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm thấy cánh tay tê dại, trong lòng thầm than, con quỷ này thật lợi hại a, vừa muốn tiếp tục truy kích, Diệp Thiếu Dương liền ngăn nàng lại. “Hiểu lầm thôi, cô đừng động thủ.”
Con quỷ kia đứng dậy, lau khóe miệng rỉ máu, chắp tay nói: “Tiểu tỷ hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, là người một nhà. Vị tiểu tỷ này……”
“Ngươi là tiểu tỷ thì có!” Nhuế Lãnh Ngọc thiếu chút nữa lại muốn xông lên.
“Ấy ấy, sai rồi, đây là quỷ từ thời nhà Minh, có chút cổ hủ, không phải cố ý.” Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng Lâm Tam Sinh trừng mắt nói, “Không được gọi người khác là tiểu tỷ bậy bạ như vậy!”
Lâm Tam Sinh cau mày, thập phần khó hiểu. “Huynh đài nói lời này là có ý gì? Vị này…… Còn không phải là tiểu tỷ sao, chẳng lẽ.... cô nương đã có hôn phối, là nương tử của người ta. Vị nương tử này, ta không biết nên nói sai, chớ trách chớ trách.”
“Ai là nương tử hả!” Nhuế Lãnh Ngọc tuy tính tình lạnh lùng, bị chiếm tiện nghi lớn như vậy, liền tức đến phát khóc.
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa hộc máu, sống chết ngăn cản Nhuế Lãnh Ngọc liều mạng với Lâm Tam Sinh, vốn định giải thích một chút, đúng lúc này đột nhiên Trương Thuý Thuý tỉnh lại, hít sâu một hơi, có chút mê man nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó dường như hiểu ra cái gì đó, cất giọng yếu ớt, nói: “Vị đại ca này, cám ơn huynh.”
Lại đưa mắt nhìn qua Lâm Tam Sinh, xúc động nói: “Lâm đại ca, thực sự đa tạ huynh.”
“Cảm tạ với không cảm tạ cái gì, chuyện nhỏ không tốn sức, tiểu thư không có việc gì thì tốt rồi, nên nghỉ ngơi an dưỡng, không cần nói nhiều.”
Trương Thuý Thuý gật đầu, kêu một tiếng “Mẹ”.
Lão thái thái vốn được Nhuế Lãnh Ngọc bảo chờ bên ngoài phòng, nghe thấy tiếng con gái vội vàng chạy vào, ôm con hỏi han ân cần.
“Con đã thấy khá hơn nhiều, giờ đang rất đói bụng……”
Lão thái thái vừa nghe, trong lòng vui sướng, lập tức ra ngoài nấu cơm.
Diệp Thiếu Dương cũng dặn dò Trương Thuý Thuý nghỉ ngơi cho tốt, rồi cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi ra phòng khách, Lâm Tam Sinh cũng theo sau.
Cha Trương Thuý Thuý xúc động mời hai người ngồi xuống, pha hai tách trà lớn qua mời. Vì không nhìn thấy Lâm Tam Sinh, đương nhiên không có phần của hắn.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe Diệp Thiếu Dương kể lại một lần chuyện vừa xảy ra, chậm rãi gật đầu, “Trách sao, lúc ấy sau khi ngươi hôn mê, ta không biết sao lại như thế, xem hô hấp của ngươi vững vàng, biết là ngươi đang ở trong giấc mộng, ta cũng không vào được, đành phải vừa canh giữ vừa chờ đợi.”
Hai người cùng nhau đưa mắt nhìn qua Lâm Tam Sinh.
“Ngươi từ đâu tới, sao lại xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lâm Tam Sinh thở dài, nói: “Chuyện này kể ra dài dòng lắm, tiểu sinh là một thư sinh giữa năm Hồng Vũ, cao trúng Thứ Cát Sĩ (tương tự Hàn Lâm đại học sĩ), ngự phong hành tẩu tại Hàn Lâm Viện, mới vừa phong quan không lâu, đúng lúc gặp phải biến loạn, Chu Lệ khởi binh công phá Trường An…… Tiểu sinh không muốn hầu phụng loạn thần tặc tử, liền từ quan ẩn cư, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích thánh thượng, rốt cuộc tại vùng Cương Thành này tìm được ông ấy……”
Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc nghe hắn nói như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, đưa mắt nhìn nhau một cái, liền biết đối phương đang nghĩ tới cái gì, nhưng không ngắt lời.
Lâm Tam Sinh nói: “Có thể cho tiểu sinh một chén trà hay không?”
Diệp Thiếu Dương liền nói với cha của Trương Thuý Thuý, lấy thêm một chén trà, lão nhân cầm ấm trà tới rót nước cho hắn.
“Không phải thêm nước, mà là rót thêm chén nữa.” Diệp Thiếu Dương chỉ vào Lâm Tam Sinh bên cạnh, “Đây còn có một vị nữa.”
Lão nhân nhìn không thấy Lâm Tam Sinh, nghe được những lời này, biết có quỷ, sợ tới mức cứng đờ, run lẩy bẩy rót thêm một chén trà, rồi vội vàng rời đi.
Lâm Tam Sinh là quỷ, không thể trực tiếp hưởng thụ đồ vật trên nhân gian, vì thế cầm chén trà lên, hít một hơi, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn sung sướng.
“Nhân gian chi khí a, nhiều năm rồi chưa được hưởng dụng……”
“Đừng dài dòng nữa, nói mau đi.” Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói những lời này liền thấy phát mệt.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment