Chương 764-765

THÂN THẾ CỦA ĐẠI SƯ HUYNH

Diệp Thiếu Dương nằm một hồi, lại mặc quần áo vào, cầm dây Câu Hồn, đi ra hậu viện, trước tiên hồi tưởng lại trong đầu một lần tâm pháp chú ngữ mà Bạch Vô Thường đã niệm, phối hợp với pháp quyết, sau khi thông thuộc, lúc này mới huy động dây Câu Hồn, luyện một mạch từ đầu tới cuối.

Cho dù sử dụng bất kỳ pháp khí nào, nhìn qua cũng giống như chiêu thức võ thuật thế tục, tuy bản chất dựa vào chú ngữ huy động, vết tích pháp khí vũ động, cũng là dựa theo quy tắc pháp thuật, ví như vẽ bùa cũng giống như múa Đào Mộc Kiếm, tự thân cương khí quyết định thực lực mạnh yếu cũng như lực tác động đối với phù chú, cho nên về bản chất khác với võ thuật.

Luyện hết một lượt, Diệp Thiếu Dương đã khá quen thuộc với môn pháp thuật này, lúc luyện lần thứ hai liền cảm thấy tự nhiên, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Cương khí hội tụ trên dây Câu Hồn, như hình ngọn lửa, nhìn qua thập phần uy phong lẫn khí phách.

Diệp Thiếu Dương càng luyện càng hưng phấn, luyện tập một hơi mười lần, đến khi cương khí trong cơ thể cạn hết, tạm thời dừng lại, ngồi dưới gốc cây hòe già trong viện nghỉ ngơi.

Một bóng người từ cửa hông chậm rãi đi tới, Diệp Thiếu Dương không cần nhìn cũng biết đó là Thanh Vân Tử, thuận miệng nói: “Sư phụ chưa ngủ à?”

Thanh Vân Tử đi đến bên cạnh hắn, dựa vào thân cây ngồi xuống, miệng ngậm tẩu thuốc, nhìn qua giống như lão nông làm việc trên núi.

Rít rít hai hơi thuốc, Thanh Vân Tử hỏi: “Thế nào rồi?”

Diệp Thiếu Dương biết sư phụ hỏi việc luyện công, hưng phấn nói: “Mỗi biến đều luyện qua nhiều lần, đã có thể cảm nhận được chút biến hóa, Âm Chú pháp thuật thực là ghê gớm, cũng chỉ có loại pháp thuật này, mới có thể phát huy uy lực thực sự của dây Câu Hồn. Hiện tại con đã biết dụng tâm của Bạch Vô Thường.”

“Là gì?”

“Dây Câu Hồn này vốn dĩ chính là pháp khí của Âm Thần, pháp sư nhân gian cơ hồ không thể có được, con ngẫu nhiên có được vật này, Đâu Suất Bát Quái Tiên phải phối hợp với dây Câu Hồn, mới có thể phát huy uy lực, không thể áp dụng trên hết thảy pháp khí nhân gian.

Cho nên cho dù con có tiết lộ Âm Chú pháp thuật ra ngoài, người khác biết cũng vô dụng, nói cách khác, con nghĩ hắn cũng không dám mạo hiểm truyền thụ cho con. Rốt cuộc con cũng không quen biết hắn, sư phụ... người nói đi?”

Thanh Vân Tử gật đầu, trầm mặc không nói gì.

“Sư phụ, lần này con trở về, có rất nhiều việc muốn nói với người, phải bắt đầu từ đâu nhỉ ……” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, rồi nói hết một lèo từ lúc xuất quan cho tới khi gặp Đồng Giáp Thi.

Thanh Vân Tử nghe xong, cũng có chút giật mình.

“Đồng Giáp Thi, đích thực rất khó đối phó…… Đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, bất quá Đạo pháp có câu: Quỷ yêu thi linh, tất có Mệnh Môn, Đồng Giáp Thi này chỉ cần đánh tan đồng giáp của nó, thì cũng chỉ là cương thi bình thường mà thôi, không đáng phải sợ.”

Diệp Thiếu Dương hai tay khoanh lại, “Lời người nói chẳng phải vô nghĩa sao, nếu con có biện pháp lột áo giáp của nó thì khỏi phải bàn.”

Thanh Vân Tử nói: “Đồng sợ nhất cái gì?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghĩ một hồi, nói: “Muối ư?”

“Ha ha... bất kể là giáp đồng hay giáp sắt, gặp muối đều sẽ bị rỉ, sức mạnh tức khắc cũng yếu bớt vài phần, thời gian lâu dài, dĩ nhiên sẽ bong thành từng màng, đối phó Đồng Giáp Thi, tốt nhất là dùng muối.”

Diệp Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời, đột nhiên lại cau mày, nói: “Dùng muối ăn mòn đồng giáp, cũng phải mất thời gian khá lâu, cho dù con có thể chờ, Đồng Giáp Thi có ngoan ngoãn cùng ngồi chờ hay không, nếu nó mà chạy mất, sẽ biến thành tai họa.”

“Muối ăn bình thường đương nhiên không được, phải là muối có tính ăn mòn cao mới được, dưới biển có một số núi nham thạch, bị nước ngâm nhiều năm, ngoại tầng hình thành tinh muối, tính ăn mòn mạnh nhất, dùng nó pha với nước, đối phó Đồng Giáp Thi tuyệt đối không thành vấn đề, dù có là Thi Vương, chỉ cần ngâm vài phút, giáp trụ cũng bị rơi rớt hết.”

Nói đến đây, Thanh Vân Tử lại lắc đầu, “Bất quá, loại muối như vậy rất khó tìm, chúng ta cũng không thể ra biển, tùy tiện đi tìm, tìm chỗ nào mới ra chứ?”

“Nhất định phải…… ra biển mới có sao?”

“Vô nghĩa, tinh muối đó  ít nhất cũng do nước biển mấy trăm năm bốc hơi, mới có thể hình thành, như vậy mới có độ ăn mòn cao.”

Diệp Thiếu Dương thử hỏi: “Thay bằng muối axit clohidric đậm đặc vẫn dùng trong công nghiệp có được không?”

Thanh Vân Tử gãi gãi đầu: “Ta cũng không biết, bằng không ngươi…… cứ thử xem sao?”

“Thôi bỏ đi....việc này khá nguy hiểm, thí nghiệm không thành sẽ liên quan tới mạng người, không thử thì hơn. Bất quá đi chỗ nào tìm tinh muối đó đây?”

Thanh Vân Tử cười lạnh nói: “Chẳng phải ngươi có yêu phó là giao nhân sao, bảo cô ta hỗ trợ xem sao, giao nhân sống lâu năm dưới biển sâu, tìm tinh muối đối với bọn họ không phải việc gì khó khăn.”

Diệp Thiếu Dương vỗ gáy một cái, “Đúng rồi, đã quên khuấy đi mất, để lát con bảo cô ấy tìm giúp!” Nghĩ một hồi, khẽ giật mình nói “Không đúng nha sư phụ, sao người biết con có yêu phó?”

Thanh Vân Tử thoáng chớp mắt, “Có cái gì mà ta không biết? Ngươi còn có hai yêu phó là xà tinh, còn có hai cô nương thích ngươi, nhưng cô nương hôm nay không nằm trong đó……”

Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì quỵ chân, “Lão Quách nói cho người biết à?”

“Ha ha... đừng có chối.”

Diệp Thiếu Dương đoán không sai, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, để không bị bại lộ quá nhiều chuyện riêng tư, việc thứ nhất khó lòng giải quyết, vậy thì chuyển sang việc thứ hai.

Diệp Thiếu Dương nói sư phụ đợi một chút, quay về phòng cầm túi da cũng như đai lưng của mình lại đây, lấy ra Âm Dương Kính, tháo bỏ phong ấn đưa cho sư phụ xem, đồng thời kể lại một lượt mọi chuyện về Tuyết Kỳ.

Thanh Vân Tử cau mày, nói: “Nguyên hồn đã hủy, chỉ còn nguyên thần, cái này ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nhập xác.”

“Nhập xác…… Cái này con đã nghĩ qua, nhưng không có khả năng a, cô ta không có nguyên hồn, nhập không được xác.”

Thanh Vân Tử gật đầu, “Ta cũng nghĩ rồi, chỉ có một biện pháp, dùng Trừu Hồn Thuật, rút nguyên thần từ trong hồn thể ra đánh nát, chỉ để lại hồn thể cùng xác chết, dùng bí pháp nào đó cố gắng kéo dài, như vậy cô ta có thể dùng nguyên thần tiến vào, dung hợp với hồn thể, hơn nữa còn khống chế xác chết, trở thành quỷ thi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền xua tay, “Tuyệt đối không được, giết một người cứu một người, con thành ra cái giống gì.”

Thanh Vân Tử bụp vào gáy hắn một cái như dạy dỗ một đứa trẻ “Sư phụ dạy ngươi hại người khi nào hả, ta nói là hiện giờ phải tìm loại hình thái quỷ thi này, hại người sẽ bị người khác hại, nếu ngươi thực sự làm được, cũng coi như tích lũy thêm âm đức.”

Diệp Thiếu Dương ấm ức xoa xoa đầu, trước mặt sư phụ, hình tượng Thiên sư của mình thực chẳng có nghĩa lý gì.

Cẩn thận suy xét, loại hình thái thi thể này cũng có chút ưu điểm: Thân thể không bị thối rữa, hồn phách đầy đủ, chỉ thiếu nguyên thần, vừa lúc có thể cùng Tuyết Kỳ hai người hợp nhất……

Nhớ lúc trước, khi mình tru sát Thủ Linh Đồng Tử cũng như vậy, bất quá trong cơ thể Thủ Linh Đồng Tử rót đầy thủy ngân, thực sự không thể dùng được.

Thanh Vân Tử biết hắn suy nghĩ cái gì, nói: “Loại hình thái thi thể này, chỉ tồn tại trong huyệt mộ, được chôn cùng cổ nhân, có kèm theo bí pháp linh tinh gì đó, ngươi phải tìm một thân thể khiết tịnh, không thể có bất kỳ chút thi khí nào, bằng không hậu quả khôn lường, hơn nữa không thể xuất hiện vào ban ngày. Việc này chỉ có thể tuỳ duyên, không thể ép buộc.” (bản gốc Thanh Tử dùng thành ngữ “Khả ngộ bất khả cầu” nha😊)

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm đúng lúc mình cũng đang muốn đi đào mộ Đồng Giáp Thi, đến lúc đó phải lưu tâm một chút.

Đột nhiên trong đầu nảy sinh một trò đùa tai quái: để Tuyết Kỳ nhập xác Đồng Giáp Thi, sau đó biến cô ta thành một quỷ thi siêu cấp…… Ái chà, ý tưởng không tồi đó nha.😱😂

Lúc này, Âm Dương Kính bị Thanh Vân Tử cầm trên tay, mặt kính đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, Thanh Vân Tử nhìn thoáng qua nói: “Tiểu cô nương này rất xinh a, Thiếu Dương, đây là cô nương mà ngươi muốn nói sao, cô ta làm thế nào mới ra ngoài được?”

Trần Lộ vừa lăn xuống đất, liền quay sang mắng Diệp Thiếu Dương té tát: “Oắt con, dám dán phong ấn trên mặt kính, hại ta không thể ra ngoài chơi!”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô ta, quay sang giải thích với Thanh Vân Tử: “Không phải đâu, cô ta là……”

“Ta là đại tẩu của hắn,” Trần Lộ giới thiệu bản thân, “Đại bá ngươi là ai?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Là công công của cô.” (Công công ở đây có ý chỉ sự phụ của chồng/vợ chứ không phải là thái giám nha😂)

Trần Lộ sửng sốt, hiểu ra, lập tức quỳ xuống hành lễ. “Sư phụ, con là ý trung nhân của đệ tử người.”

Thanh Vân Tử sợ tới mức cả người run rẩy, gượng đứng dậy, giơ chưởng đánh về phía Diệp Thiếu Dương: “Ngươi muốn chọc ta tức chết có phải không, sao lại chọn quỷ làm ý chung nhân hả!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, “Không không, cô ta là ý trung nhân của Đạo Phong…… Không đúng, là do cô ta tự nhận vơ, Đạo Phong không hề thừa nhận.”

Lập tức đem thân thế lai lịch của Trần Lộ nói qua một lần.

Lúc Thanh Vân Tử nghe cô ta nói nhất định phải gả cho Đạo Phong, khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt.

Diệp Thiếu Dương lắc lắc bờ vai sư phụ, nói: “Lúc trước con cũng đã nói rồi, con chỉ là sư đệ của Đạo Phong, con chẳng thể quyết định được gì, phải khiến sư phụ thừa nhận mới được……”

Thành công đá trái bóng sao su qua cho Thanh Vân Tử, Diệp Thiếu Dương trong lòng vui sướng âm ỉ, coi như đã tìm được khổ chủ, hắc hắc, lão gia tử, tự thân người quyết định đi.

Sau đó còn xấu xa dùng mắt ra hiệu cho Trần Lộ.

Trần Lộ ngầm hiểu được, lập tức quỳ xuống đất, lời nói khẩn thiết kể lại chuyện giữa mình với Đạo Phong là thiệt tình, khẩn cầu lão gia tử làm chủ ....

Diệp Thiếu Dương thấy sắc mặt Thanh Vân Tử lúc đỏ lúc trắng rồi lại chuyển xanh, Diệp Thiếu Dương trong lòng hả hê, mình bị bắt nạt lâu như vậy, cũng nên để lão nhân gia trải nghiệm một chút cảm giác này.

“Việc này…… Chờ Đạo Phong quay về đã rồi mới nói, khụ khụ, chờ hắn về rồi mới nói.”

Thanh Vân Tử định nói cho có lệ, Trần Lộ nào chịu nghe, không ngừng cầu xin, nói đến đoạn khẩn thiết, còn ôm chân Thanh Vân Tử, ra vẻ tội nghiệp luôn mồm kêu “sư phụ”.

Thanh Vân Tử hoàn toàn hỗn loạn, cuối cùng cũng phải chịu thua, “Được rồi...được rồi, chờ hắn quay về, ta bảo hắn cưới ngươi là được chứ gì.”

Trần Lộ trong lòng nở hoa, nhưng chợt phát hiện có điều không đúng, cau mày nói: “Sư phụ, huynh ấy là người, con là quỷ, sao huynh ấy có thể cưới con a?!.”

“Vậy ngươi nói phải làm sao đây?”

“Con…… Không biết a, sư phụ người thần thông quảng đại, nhất định giúp con làm chủ, nghĩ ra biện pháp.”

Thanh Vân Tử phất phất tay, “Việc này không khó, ta đánh chết hắn, để hai ngươi làm một đôi phu thê quỷ, không phải là được rồi sao.”

Trần Lộ cả kinh, nói thẳng là không thể nào.

“Sư phụ, con chỉ muốn cùng huynh ấy bên nhau, thực sự không muốn huynh ấy chết a, sư phụ hãy nghĩ biện pháp khác, cầu xin người đó... sư phụ.”

“Xem ra ngươi vẫn còn chút lý trí, không mất đi thiện căn,” Thanh Vân Tử khẽ gật đầu, phất phất tay nói, “Được rồi... chuyện này để ta từ từ nghĩ, ngươi trở vào trong đó đi, ta còn có chính sự muốn nói với Thiếu Dương.”

Trần Lộ đã đạt đực mục đích, cũng không muốn va chạm nhiều, đắc ý liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hóa thành khói nhẹ chui vào trong Âm Dương Kính.

Thanh Vân Tử ngồi dưới đất, một tay ôm trán, bộ dáng trông như rất mệt mỏi, không ngừng lắc đầu, “Oan nghiệt, oan nghiệt……”

Diệp Thiếu Dương cố nhịn cười. Hắn biết lỗ tai sư phụ mềm, trước sau gì cũng sẽ đồng ý, lão nhân này cũng giống mình, không phải loại người luôn làm theo quy tắc.

Nếu là mấy đạo sĩ cổ hủ cố chấp trong giới pháp thuật, nhìn thấy Trần Lộ, sẽ lập tức không cần suy nghĩ mà một chưởng đập chết, rồi đưa xuống Âm Ty xử lý.

Một lát sau, Thanh Vân Tử ngẩng đầu lên, bảo Diệp Thiếu Dương đưa Thái Ất Phất Trần.

Diệp Thiếu Dương tuy luyến tiếc, nhưng cũng chỉ biết rút từ đai lưng ra đưa cho sư phụ.

Thanh Vân Tử tiếp nhận, một tay nâng phất trần, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt lộ vẻ xót xa thổn thức.

Vẻ mặt cùng ánh mắt này, không nên xuất hiện trên đồ vật, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, biết sư phụ đang nghĩ tới Đạo Phong. Rốt cuộc đây cũng là vật mà Đạo Phong đã từng dùng qua, có thể coi là tượng trưng của hắn, liền nghĩ tới Long Tuyền Kiếm đối với mình cũng giống như vậy.

“Hai người các ngươi đều là mệnh khổ, nhưng hắn với ngươi không giống nhau,”

Thanh Vân Tử tay nâng Thái Ất Phất Trần, thanh âm già nua từ từ cất lên:

“Tuy ngươi bị trúng thi độc, nhưng lại là cương thể bẩm sinh, gặp được ta, là do vận mệnh chủ định, khi đó ta đã nhận ra, ngươi sẽ là người kế thừa Mao Sơn đạo thống, nhưng hắn lại hoàn toàn tương phản với ngươi.

Ta phát hiện ra hắn trong một ngôi mộ cổ, là một đứa bé hai tuổi, mộ cổ đó có Nữ Bạt ẩn náu, ta được sự uỷ thác của người ta xuống đó bắt quỷ, trong Âm Sào của Nữ Bạt chồng chất toàn xương trắng, vừa thấy đã biết là của những người đã bị Nữ Bạt bắt tới luyện hồn.

Lúc ấy, Đạo Phong đang ngồi giữa một đống xương trắng, một đứa bé hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, tay nắm mấy khúc xương khô làm đồ chơi, không hề khóc, vừa thấy ta liền nhoẻn miệng cười, đòi ta bế……”

Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi khí lạnh, trước giờ hắn chỉ biết, Đạo Phong từ nhỏ đã là một cô nhi, được sư phụ nuôi dưỡng, không hề biết hắn lại có thân thế ly kỳ đến vậy.

“Một đưa bé hai tuổi, bị Nữ Bạt bắt đến mộ cổ…… Cho dù Nữ Bạt có bị ngươi bắt gặp, không kịp ăn đứa bé, nhưng Âm Sào kia ngập tràn quỷ khí với thi khí, đừng nói là một đứa bé hai tuổi, đến một người trưởng thành khoẻ mạnh cũng chịu không nổi a!”

Thanh Vân Tử gật gù, nói: “Lúc ta bế hắn lên để kiểm tra, phát hiện trong thân thể hắn không hề có một tia quỷ khí hay thi khí, cũng giống như người thường, cảm thấy ngạc nhiên, cho nên mới mang hắn về nuôi dưỡng, không tiết lộ cho bất kỳ ai, thầm nghĩ tương lai sẽ từ từ tra xét thân thể bí mật của hắn, nhưng cho đến hôm nay, ta vẫn chưa biết được nguồn gốc của bí mật này .

Ngươi là cương thể bẩm sinh, kỳ tài tu Đạo, mười lăm tuổi đã đạt tới bài vị Thiên sư, vi sư nói một câu không sợ ngươi tự mãn, ngoại trừ lão tổ Diệp Pháp Thiện của ngươi ra, trong ghi chép lịch sử Đạo môn, chưa từng nghe nói có nhân vật thứ hai như vậy.

Tuy nhiên Đạo Phong không giống ngươi, tốc độ tu luyện của hắn cũng rất nhanh, nhưng mỗi khi thi triển pháp thuật, ngoại trừ cương khí, luôn ẩn chứa một cỗ khí tức thần bí, ta không biết đó là cái gì, cũng đã hỏi qua hắn, chính bản thân hắn cũng không rõ……

Từ đó trở đi, ta liền mơ hồ biết được, hắn không phải người bình thường, Đạo môn tuyệt đối không thể giữ hắn, hắn có thể đi đến bước đường như hôm nay , tuy ta nhìn không thấu, nhưng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.”

Thanh Vân Tử đột nhiên vươn một tay, nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, trên mặt mang theo một loại biểu tình quái dị, thấp giọng thở dài: “Ngày đó chẳng hiểu sao ta lại thu hai người kỳ lạ như các ngươi làm đồ đệ, ta nhìn không ra con đường sau này của hắn, cũng nhìn không ra con đường sau này của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn Thanh Vân Tử, xúc động nói: “Sư phụ, con nhất định đưa Đạo Phong về gặp người, đến lúc đó người tha hồ khảo vấn.”

“Hắn không về được nữa rồi.” Thanh Vân Tử nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt có chứa vài phần thương cảm, đột nhiên hỏi hắn một vấn đề không cách nào trả lời: “Nếu có một ngày, ngươi phải quyết đấu cùng Đạo Phong, nhất định phải giết chết hắn, ngươi có làm được không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt vài giây, kinh hãi nói: “Sư phụ ...”

“Trả lời ta đã.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742