Chương 762-763

ĐÂU SUẤT BÁT QUÁI TIÊN

“A...., vậy ngươi là Diệp Thiếu Dương sư huynh!” Thiếu niên lúc này mới nhận ra, nhiệt tình bắt chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên là Tô Khâm Chương, là đệ tử ngoại môn, mới nhập môn không lâu, bởi vì tay chân nhanh nhẹn nên được chọn đến nội môn làm người trông coi quét dọn .

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, bảo sao trong phòng lại sạch sẽ như vậy, làm mình còn tưởng lão nhân kia đổi tính, thì ra là kiếm được tạp vụ mới.

Nếu đã là tạp vụ của sư phụ, Diệp Thiếu Dương cũng không cần khách khí, bảo hắn pha một ấm trà lại đây, sau đó nói hắn lui ra, lấy ra hai cái đệm hương bồ, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Dưa Dưa là quỷ, không sợ bị bẩn thân mình, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Xem Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, thảnh thơi thảnh thơi uống trà, Dưa Dưa buồn bực nói: “Lão đại, không phải sư phụ bảo ngươi xám hối sao?”

“Xám cái đầu ngươi!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm một cái, “Đó là sư phụ cố ý nói cho Bạch Vô Thường nghe. Bổn Thiên sư trước giờ chưa từng xám hối bao giờ!”

“Ha ha, lão đại uy vũ.” Dưa Dưa muốn nhân cơ hội này nịnh bợ vài câu, bị Diệp Thiếu Dương bóc mẽ.

“Đừng có dẻo mỏ nịnh hót, ngươi hãy mau kể lại một lượt mọi chuyện xem nào, vì sao ngươi lại bị quỷ tốt của Thái Âm Sơn theo dõi?”

Dưa Dưa khoát tay nói: “Còn không phải là cái đám gia hỏa đó, quả thực cứ như cao da chó, luôn bám dính rồi sai người tới bắt ta, lần này bọn chúng tới nhiều quá, ta đánh không lại, đành phải chạy dọc theo Ấm Thuỷ Hà, một mạch đến tận cầu Nại Hà, ta nghĩ bên cầu có đầu trâu mặt ngựa gác, chúng nó sẽ không dám tới, ta sẽ được an toàn.

Đúng thật là bọn chúng không dám lại gần, nhưng cố tình làm cho cái lão Tử Thần mặt trắng kia để ý, sau đó thế nào ngươi cũng đã biết……”

Diệp Thiếu Dương cau mày suy nghĩ một hồi, hỏi: “Mới đầu hắn có biết ngươi có quan hệ với ta hay không?”

“Cái này…… à, hắn hỏi ta, có phải là Quỷ Phó của ngươi hay không, ta nói là đúng, hắn liền nói ta ỷ vào chủ tử là Thiên sư, coi thường Địa Phủ giới luật gì đó, đòi bắt ta.”

Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, quả nhiên là như vậy.

“Lão đại, vừa rồi ngươi cùng Bạch Vô Thường đấu pháp, dường như không dùng tới thực lực của mình?”

“Đâu chỉ không dùng thực lực, căn bản không phải là đánh thật.” Nhuế Lãnh Ngọc nối tiếp câu chuyện, còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương liền quay về phía nàng, làm dấu im lặng.

“Tai vách mạch rừng , không được nói bậy.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không nên uổng phí nỗi khổ tâm của hắn.”

Hồi tưởng lại sự việc mới trải qua, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nói, Bạch Vô Thường diễn giống y như thật, ngay từ đầu không chỉ có sắc mặt giận dữ, dù là trong lúc chiến đấu, hắn cũng biểu hiện tràn ngập đắc ý , vẻ mặt khinh thường, người không biết nếu nhìn qua, thực giống như Bạch Vô Thường cố ý muốn làm nhục hắn, mới không dùng toàn lực.

Thậm chí lúc làm phép, đến chú ngữ cùng tâm pháp cũng nói ra rành rành: Dù sao ngươi cũng không trốn thoát tay khỏi lòng bàn tay ta, dù có nói cho ngươi cách tránh né thì đã sao, cho ngươi mệt chết đi!

Cuối cùng, Thanh Vân Tử nhảy ra hoà giải, gặp dữ hóa lành, bình ổn phong ba một hồi……

Diệp Thiếu Dương hiểu thấu hết thảy mọi việc, nhưng có một vấn đề trọng tâm không thể giải thích được: Bạch Vô Thường, vì sao phải dạy chính mình bí pháp sử dụng dây Câu Hồn?

Mình căn bản không quen biết hắn, một người là Thiên sư nhân gian, một người là Âm Ty chính thần, chưa từng giao tiếp qua, như thế nào hắn lại đột nhiên muốn truyền thụ cho mình “Đâu Suất Bát Quái Tiên”, cái này cần phối hợp với Âm Chú để thi triển pháp thuật sao?

Chẳng lẽ chỉ vì mình có dây Câu Hồn trong tay, nhưng không biết phát huy uy lực cực đại của nó, khiến hắn trông ngứa mắt?

Diệp Thiếu Dương không tin Bạch Vô Thường là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy.

Nghĩ đến Thanh Vân Tử cuối cùng cũng lộ diện trên sân khấu, kết thúc màn kịch này, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hay là, hết thảy đều do sư phụ an bài?

***************

Dưới chân núi, Thanh Vân Tử tiếp nhận dây Câu Hồn của Diệp Thiếu Dương từ tay Bạch Vô Thường, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt: “Lão Thất, việc này cứ như vậy đi, ta quay về sẽ đốt cho ngươi năm mươi cây hương nến thượng hạng, năm mươi tập tiền giấy……”

“Ấy?” Bạch Vô Thường cả giận nói, “Năm mươi tập sao mà đủ, ít nhất cũng một trăm a!”

“Được rồi, được rồi..... cứ vậy đi, ngươi xuống đó cũng không nên nói lung tung nha.”

Bạch Vô Thường hừ một tiếng.

Thanh Vân Tử bỗng ngưng cười, thấp giọng hỏi: “Dưới đó thật sự muốn khai chiến sao?”

“Ngắn nhất ba tháng, dài nhất một năm, chắc chắn sẽ khai chiến.” Bạch Vô Thường cũng thay đổi phó sắc mặt, nói.

Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, nói: “Thái bình được ngàn năm, giết chóc lại nổi lên, chỉ là không biết kiếp nạn lần này sẽ ứng trên người ai đây.”

Bạch Vô Thường trầm mặc vô ngữ, đứng dậy đi đến phía nước hồ nước, quay đầu nhìn Thanh Vân Tử một cái, ý vị sâu sắc nói: “Ngươi có thể về hưu được rồi.”

Thanh Vân Tử cười ha ha, “Ta đã về hưu từ lâu rồi.”

***************

“Lão đại, sư phụ ngươi với ngươi, rốt cuộc ai lợi hại hơn?” Dưa Dưa nhớ tới màn đấu pháp ngắn ngủi giữa hai thầy trò bọn họ vừa mơi rồi, tò mò hỏi.

“Vớ vẩn, ông ấy là sư phụ ta, ngươi nói hai ta ai lợi hơn?”

“Cũng không nhất định a, trường hợp trò giỏi hơn thầy cũng có rất nhiều.” Dưa Dưa nói, “Hơn nữa ngươi có được Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái.... toàn những thứ tốt, sư phụ ngươi chắc sẽ không đấu lại được nhỉ?”

“Thiên Thư cùng Tiên Thiên Bát Quái, bao gồm cả Lạc Thư, ta đều chưa học hết. Sư phụ ta đúng là chỉ biết pháp thuật nội môn Mao Sơn, nhưng đã tu luyện đến độ thuần thục vô cùng, bài vị cũng cao. Trương Vô Kỵ có Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di gì đó, có đánh thắng được Trương Tam Phong chỉ biết Thái Cực Quyền hay không?”

Dưa Dưa gãi đầu, nói thầm: “Cái này cũng có thể so sao...”

Diệp Thiếu Dương giải thích nói, “Kỳ thực sư phụ ta thời trẻ tư chất bình thường, nhưng nghe nói, có một hôm ông ấy đã bên bờ hồ mà chúng ta vừa tới ban nãy ngồi ngắm cảnh, xem rùa cá tranh ăn, đột nhiên ngộ ra Thái Cực đại đạo, sau đó pháp lực tiến bộ vượt bực, lại khổ tu mấy chục năm, là đệ nhất cao thủ phù ấn thuật, trong toàn bộ Đạo môn, gần như là vô địch, e là chỉ có mấy lão đạo sĩ ở Huyền Không Quan mới có thể so sánh một chút.”

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết đó chính là Thanh Vân Tử, vội vàng bảo hai người đứng lên, quả nhiên không quá một hồi, cửa phòng bị người đẩy ra.

Thanh Vân Tử một mình đi tới, vừa vào đến cửa liền ném dây Câu Hồn về phía Diệp Thiếu Dương, không nói một lời.

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Con đang lo không lấy lại được dây Câu Hồn, vẫn là sư phụ quan tâm.”

“Ngươi thật khó lường a.” Thanh Vân Tử trừng mắt lườm hắn, dường như muốn phát tiết.

Diệp Thiếu Dương vội đi lên, thân mật ôm lấy vai Thanh Vân Tử, nói: “Sư phụ, con rất nhớ người a, còn tưởng đời này sẽ không thấy được người nữa.”

“Bậy bạ, ta còn chưa có chết!” Thanh Vân Tử lườm hắn một cái, nhìn khuôn mặt cười nũng nịu của hắn, âm thầm thở dài, gặp phải cái đứa vô lại thế này, thật đúng là muốn giận cũng không giận nổi.

Thanh Vân Tử đưa mắt qua nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với Dưa Dưa, dừng lại trên mặt hai người một hồi, ánh mắt rất phức tạp.

Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu nhân gian, không thể hành tông môn chi lễ, liền đứng dậy hướng Thanh Vân Tử gật đầu một cái, nói: “Thanh Vân đạo trưởng.”

Dưa Dưa không biết nên gọi Thanh Vân Tử là gì, vì bản thân là quỷ, nhìn thấy Đạo môn tông sư như Thanh Vân Tử, có chút e dè, gãi gãi tai, ngượng ngùng cười, kêu: “Gia gia……”

Thanh Vân Tử khóe miệng khẽ rung, “Ngươi lớn hơn ta nhiều tuổi, ta nên gọi ngươi gia gia thì có.”

Dưa Dưa hoảng sợ xua xua hai tay, “Ta là quỷ a, tâm tính bất biến, vẫn là một đứa trẻ con...he he.... Ngươi là sư phụ của lão đại, tính ra thì trên ta hai bậc, đương nhiên là gia gia của ta.”

Thanh Vân Tử muốn nói gì đó, định mở miệng ra lại ngậm lại, ý bảo mọi người ngồi xuống, còn mình cũng kéo một cái đệm hương bồ qua đây, ngồi đối diện ba người, ánh mắt lướt tới Diệp Thiếu Dương, nói:

“Từ ngày ngươi một đường xuống núi, bản lĩnh không biết thế nào, nhưng lá gan cũng thật là to, dám động thủ với Bạch Vô Thường, nếu cứ để ngươi tiếp tục hỗn láo như vậy, chỉ sợ Địa Phủ cũng dám xông vào.”

Dưa Dưa vừa nghe, trong lòng đắc ý, ra vẻ khinh thường nói: “Gia gia không biết đó thôi, lão đại bọn ta đã xuống Địa Phủ, còn đánh một trận hoành tráng với Tam Pháp Vương của Ty Luân Hồi……”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Diệp Thiếu Dương giơ chân đá nó một cái, Dưa Dưa cuống quít né tránh.

Diệp Thiếu Dương sát đến bên cạnh Thanh Vân, đỡ vai sư phụ, thấp giọng nói: “Lão gia tử ...người nói thật đi, chuyện vừa rồi có phải do người ngươi an bài hay không, này này....không phải chống chế. Người nói thật với con đi.”

Thanh Vân Tử muốn nói lại thôi, đứng dậy đóng cửa lại, từ tay áo lấy ra bút chu sa, vẽ vài nét lên trên cánh cửa, lúc này mới yên tâm quay lại đệm hương bồ ngồi xuống, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi đã nhìn ra, ta sẽ nói thẳng. Chuyện này cũng không phải do ta chủ trương, là hắn tới tìm ta trước……”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, vốn tưởng sư phụ chủ động hối lộ Bạch Vô Thường, tới dạy mình tiên pháp của dây Câu Hồn, việc này còn có thể lý giải, nhưng nếu do Bạch Vô Thường tự mình tìm tới, chắc chắn sau đó còn có dụng ý.

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn, chờ sư phụ nói tiếp.

Thanh Vân Tử lắc đầu, “Chuyện này, ta cũng không biết rõ. Pháp sư chúng ta vốn chỉ lo việc trên nhân gian, Âm Thần quản Âm Phủ, Bạch Vô Thường chạy tới nhân gian tìm người truyền thụ Âm Chú, theo ta biết thì là lần đầu tiên, có thể hắn muốn bồi dưỡng ngươi.”

“Bồi dưỡng con?” Diệp Thiếu Dương toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Chẳng lẽ muốn con đi làm Âm Thần? Con còn chưa muốn chết a sư phụ, con còn chưa cưới vợ, người còn chưa được bế đồ tôn, người nhẫn tâm vậy sao!”

Thanh Vân Tử trợn mắt, “Vậy ngươi hãy mau kết hôn đi, sinh mấy đồ tôn cho ta chăm sóc, còn ngươi chết hay sống ta mặc kệ.”

“Cái gì, người còn là sư phụ không đấy!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng, “Bằng không sư phụ đi xuống đó làm Âm Thần, người so với con còn lợi hại hơn nhiều a.”

Thầy trò hai người đấu khẩu một hồi.

Nhuế Lãnh Ngọc với Dưa Dưa ngồi một bên nghe được gần như vô ngữ, hai thầy trò nhà này cũng thật kỳ lạ, xúi đối phương đi tìm cái chết.😱😂

Thanh Vân Tử bất chợt nhớ ra ở đây còn có người ngoài, không muốn tổn hại hình tượng tông sư của mình, liền gõ vào đầu Diệp Thiếu Dương một cái, ho khan hai tiếng, nói: “Nói chính sự đi, hiện nay Thái Âm Sơn có động tĩnh rất lớn, xem chừng muốn khai chiến với Âm Ty, Bạch Lão Thất dạy ngươi Âm Chú, xem ra là muốn mượn sức ngươi, đến lúc đó trợ giúp nghênh địch……”

“Như vậy……” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, “Vì sao lại tìm con, con chẳng phải nhân vật gì lợi hại, hơn nữa căn bản con không nghĩ sẽ tham gia vào việc tranh đấu với Quỷ Vực.”

Đối với việc Thái Âm Sơn ngo ngoe rục rịch, lúc trước hắn cũng biết qua một chút, cho nên khi nghe được cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

Thanh Vân Tử nói: “Cái này ta cũng không rõ lắm, ta cũng thử hỏi qua Bạch Lão Thất, việc này rốt cuộc là ý của riêng cá nhân hắn, hay là bề trên có người sai hắn làm vậy, nhưng hắn nhất định không chịu nói, cái này cũng không thể trách hắn, truyền thụ Âm Chú cho pháp sư nhân gian, chính là đại đại phạm giới, cho nên hắn mới hao tâm tổn trí nghĩ ra biện pháp này, cho dù có người thông qua, hắn cũng có thể bị phạt đến trầy da tróc vẩy.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Con cũng có nói, nếu hắn thật sự muốn đối phó con, một khi Chiêu Hồn Phiến rung động, con sợ sẽ không gánh vác nổi.”

Dưa Dưa xoa ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Đáng thương cho ta, bị hắn đánh một chưởng, có diễn trò cũng phải biết nhẹ tay một chút chứ.”

Thanh Vân Tử nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, nếu ngươi có dây Câu Hồn trong tay, hắn cũng dạy ngươi Âm Chú sử dụn, không thích thì đừng có học....à, bộ Đâu Suất Bát Quái Tiên, thủ quyết với chiêu thức ngươi đã nhớ kỹ chưa?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Chỉ cần sau này luyện tập nhiều một chút, chắc có thể nắm vững, cái này uy lực quả thật rất lớn, thích hợp công kích nhiều đối thủ.”

Long Tuyền Kiếm chủ công, Thái Ất Phất Trần chủ thủ cùng phụ trợ, Đinh Diệt Linh cận thân, nếu mình luyện thêm được Đâu Suất Bát Quái Tiên này, thì coi như quần chiến pháp thuật cũng nắm trong tay…… Diệp Thiếu Dương càng nghĩ trong lòng càng hưng phấn không thôi.

Thanh Vân Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, vuốt mấy sợi râu thưa thớt trên cằm, nói: “Mới rồi khi ngươi chưa biết rõ chân tướng, cái loại biểu hiện này…… Ta hỏi ngươi, lúc ấy ngươi có nghĩ tới việc sẽ giải quyết chuyện này thế nào hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Không nghĩ tới, chỉ nghĩ đánh trước rồi hẵng hay, dù sao con cũng không thể để hắn mang Dưa Dưa đi.”


Dưa Dưa ánh mắt long lanh, cúi đầu không nói gì.

Thanh Vân Tử lại nhìn lướt qua Nhuế Lãnh Ngọc, “Cô nương này pháp lực cũng không tồi, hẳn là hiểu được quy tắc của giới pháp thuật, lúc ấy cô có gan giúp thằng nhóc chết tiệt này, không nghĩ tới hậu quả sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi làm việc không nghĩ hậu quả, đáng giá là được.”

Hai chữ “Đáng giá”, khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, dư vị thật em ái.

Thanh Vân Tử lắc đầu cười khổ, “Các ngươi muốn giúp thằng nhóc này…… Lá gan thật không nhỏ.”

Dưa Dưa cười hắc hắc, “Gia gia đừng nói vậy, không chỉ mình ta đâu, lão đại còn có mấy Yêu phó Quỷ phó nữa cơ, bất luận xảy ra chuyện gì, những người còn lại đều sẽ toàn lực trợ giúp, mọi người náo nhiệt một hồi, đâu thèm quan tâm hậu quả ra sao, hồn bay phách tán thì thế nào.”

Diệp Thiếu Dương cũng cười nói: “Sư phụ người cũng đừng trách con, nếu con bị người khác khinh thường, lão nhân người còn có thể ngồi yên mặc kệ hay sao?”

“Đương nhiên kệ xác ngươi,” Thanh Vân Tử hừ một tiếng, “Ta trốn còn không kịp nữa là. Được rồi, giờ đã khuya, mai nói tiếp, ta đi ngủ.”

Thanh Vân Tử đứng dậy, gọi Tô Khâm Chương từ bên ngoài vào, bảo hắn giúp Diệp Thiếu Dương dọn dẹp phòng một chút, phân phó xong, liền rời đi.

Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn sư phụ lại, nói: “Người là chủ nơi này, tốt xấu gì cũng sắp xếp cho bằng hữu của con gian phòng chứ.”

Thanh Vân Tử sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Sao, hai người các ngươi không ở chung phòng à?”

“Con thực cũng muốn như vậy, bậy bậy……” Diệp Thiếu Dương dùng sức vả miệng, không cẩn thận đã nói tuột lời trong lòng ra ngoài, đỏ mặt nói, “Sư phụ ngươi nói cái gì đâu, đây là bằng hữu của con, không phải……”

Thanh Vân Tử lập tức mắng: “Thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi, lúc xuống núi đã nói thế nào, tìm được người tâm ý sẽ dẫn lên núi, vất vả lắm mới đưa một cô nương về đây, hoá ra lại không phải?”

Diệp Thiếu Dương bối rối không thôi, đành phải ậm ừ vài câu, rồi bảo Tô Khâm Chương giúp Nhuế Lãnh Ngọc sắp xếp một căn phòng, còn mình đích thân đem chăn đệm qua cho nàng.

Trong phòng có buồng tắm riêng, hoàn cảnh cũng không tồi, Nhuế Lãnh Ngọc không có gì phải than phiền.

Diệp Thiếu Dương thu xếp ổn thoả cho nàng xong, lúc này mới quay lại phòng của mình.

Đã rất lâu không trở về, căn phòng vẫn như cũ, cũ kỹ nhưng thân thuộc, Diệp Thiếu Dương bảo Tô Khâm Chương ra ngoài, tự mình dọn dẹp một hồi, dùng nước ấm đun bằng năng lượng mặt trời tắm rửa sạch sẽ, thoải mái nằm trên giường, Dưa Dưa bị thương, nên rúc vào trong chăn nghỉ ngơi.


(Hết chương)

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742