Chương 760-761
ÂM CHÚ
Bạch Vô Thường vừa kinh vừa giận, nghĩ mình tung hoành hai giới, ai nhìn thấy cũng phải cung kính, thằng nhãi này cư nhiên dám nói chuyện như vậy với mình, lập tức tức giận đến sùi bọt mép, quanh thân quỷ khí quanh quẩn, hình thành một cỗ áp lực cực mạnh, khiến nước trong hồ cũng bị áp suất phóng ra hình thành lốc xoáy, lan tràn ra xung quanh, cá rùa tranh nhau mau chóng tìm nơi lẩn trốn.
“Ngươi, cư nhiên dám gọi tên huý của bổn tọa!”
“Ta hết lần này tới lần khác ăn nói khép nép, cầu xin đủ kiểu, là Thất gia ngươi không nể mặt.” Diệp Thiếu Dương cũng là hoàn toàn bốc hỏa, nhịn lâu như vậy, cầu lâu như vậy, tên này còn được dịp lên mặt, càng ngày càng không biết điều!
“Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, Tạ Tất An, ta kính ngươi là chính thần, kêu ngươi một tiếng Thất Gia, ngươi còn bảo là ta khinh thường ngươi à! Ta còn là những lời này, nếu ngươi có bản lĩnh, thì bước qua thi thể của ta trước đã rồi hãy nói, không có bản lĩnh thì đến chỗ nào về chỗ đó đi! Muốn đánh thì lên ngay đi, bổn Thiên sư cùng ngươi chơi tới cùng!”
“Được lắm!” Bạch Vô Thường giận đến run cả người, nắm chặt dây Câu Hồn, hét một tiếng vang như sấm, chậm rãi đi về phía Diệp Thiếu Dương.
“Cô đưa Dưa Dưa tạm lui qua một bên.” Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với Nhuế Lãnh Ngọc, “Cô tuyệt đối không được động thủ, một câu cũng đừng nói!”
Một khi cùng Bạch Vô Thường quyết đấu, vấn đề sẽ trở nên phức tạp, đến chính bản thân mình cũng không biết sẽ đưa tới bao nhiêu tai họa, vì thế tuyệt không thể kéo nàng cùng xuống nước.
Nhuế Lãnh Ngọc rút ra Toái Hồn Trượng từ trong ba lô ra, tiến lên một bước, đứng dựa vào hắn.
Một câu cũng không cần nói, nàng đứng như vậy, đã tỏ rõ thái độ của mình.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, nhịn không được cười.
Nụ cười của hắn làm cho Bạch Vô Thường trở nên mơ hồ, chọc bổn tọa, sắp gặp đại họa đến nơi, còn có thể cười được à?
“Đi chết đi!” Bạch Vô Thường lăng không bay tới, dây Câu Hồn tập hợp một cỗ quỷ lực cực lớn, quét ngang qua đây.
Diệp Thiếu Dương đẩy Nhuế Lãnh Ngọc ra, phi thân xông lên, cũng quăng ra dây Câu Hồn, cương khí ngưng tụ, bay về phía trước.
Hai dây Câu Hồn quấn lại với nhau, giống như quẩy thừng.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy một luồng khí tức thần bí, theo dây Câu Hồn truyền lên cánh tay, cỗ khí tức này chỉ Âm Thần mới có, trong sự trang nghiêm kèm theo một âp lực bá đạo, làm cho dây Câu Hồn của Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa rời tay, vội vàng lấy ra một tấm linh phù, dán lên trên xiềng xích.
Bạch Vô Thường khẽ quát một tiếng, miệng lầm rầm niệm âm chú, dùng sức lôi kéo, dây Câu Hồn trong tay Diệp Thiếu Dương rời ra, bị hắn thu lại.
“Thứ này trong tay ngươi thực là phí phạm.” Bạch Vô Thường khinh miệt cười, vung dây Câu Hồn, miệng thì thầm:
“Tử vi tinh đấu, Đại Đế linh quang, câu hồn tác mệnh, chí nhu chí cường!”
Tay trái thu hồi Chiêu Hồn Phiên, không ngừng kết thủ ấn trước ngực.
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, biết thứ hắn niệm chính là Âm Chú.
Quỷ yêu thi linh, bao gồm cả Quỷ Vực chi hồn, trong lúc đánh nhau có thể dùng đều là tự thân tu vi cũng như hồn khí, chỉ có Âm Thần là khác biệt, giống như Hắc Bạch Vô Thường, là Âm Phủ chính thần, trên danh nghĩa đều là đệ tử của Phong Đô Đại Đế, mà Phong Đô Đại Đế lại là hoá thân của Tử Vi Đại Đế ở Âm Ty.
Tử Vi Đại Đế là một trong Tứ Đế của Đạo Giáo, sau khi phân thân làm Phong Đô Đại Đế, đã cải biến hầu hết pháp thuật của mình, Dương Chú biến thành Âm Chú, thu nạp môn đồ rộng rãi, truyền thụ cho họ, phong làm chính thần, dùng để chế ngự quỷ hồn. Cho nên dù chỉ là Hắc Bạch Vô Thường dưới chướng Thập Điện Diêm Vương, cũng đều tự xưng là đệ tử của Phong Đô Đại Đế.
Âm Chú có một số điểm chung so với Dương Chú, nhưng từ trước đến nay chỉ cho phép Âm Thần tu luyện, pháp sư nhân gian không thể luyện dùng, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ nghe nói qua, đây là lần đầu tiên thấy được trong lúc đấu pháp.
Bạch Vô Thường không ngừng niệm chú, dây Câu Hồn trong tay đón gió chuyển động, hồng quang lượn lờ, phát ra thanh âm giống như tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương không dám chậm trễ, lấy ra một tập linh phù, nắm chặt trong tay, chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Vô Thường niệm chú xong, dưới chân bất động, bóng người cấp tốc bay tới, vung dây Câu Hồn, cư nhiên chia ra làm tám, từ nhiều hướng khác nhau quất về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không lùi mà tiến, đánh ra tám tấm linh phù, thiêu đốt trong nháy mắt, giống như tám ngọn đèn, lởn vởn quanh thân, hình thành một đạo kết giới cường đại, Diệp Thiếu Dương hai tay bấm quyết, phóng thẳng về phía Bạch Vô Thường.
Vốn tưởng tám ngọn đèn có thể giữ xiềng xích được một hồi, kết quả bị xiềng xích quất qua, đèn lập tức tắt ngấm, tám đạo xiềng xích bỗng ngưng lại, bay lượn uốn éo quanh người Diệp Thiếu Dương.
“Bát môn đâu chuyển, thượng ngũ hạ tam, dạ quỷ đề khốc, hóa vi khô cốt……”
Bạch Vô Thường tay trái biến ảo pháp quyết, tám dây Câu Hồn tạo thành Tử Môn trong “Bát Môn”, vây quanh tấn công Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nhận ra quẻ tượng, đành phải thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, dẫm đạp quẻ tượng, né tránh công kích.
Bạch Vô Thường vô cùng bình tĩnh, không nóng nảy chút nào, trên mặt lộ vẻ châm biếm, dường như cũng không vội vàng thủ thắng, chỉ là múa may dây Câu Hồn, nhìn Diệp Thiếu Dương nhảy nhót quay cuồng, tựa hồ cảm thấy rất phấn khích.
“Hôm nay bôn tọa sẽ cho ngươi được mở mang tầm mắt, xem dây Câu Hồn thần diệu như thế nào, bắt ngươi phải tâm phục khẩu phục.” Bạch Vô Thường đắc ý nói.
Quẻ tượng Tử Môn ép Diệp Thiếu Dương sắp tới đường cùng, đột nhiên biến chuyển, hoá thành Sinh Môn, nhưng chỉ cho Diệp Thiếu Dương cơ hội hít thở một hơi, tiếp theo sinh tử biến hoá liên tục, ẩn tàng sát khí.
“Tử sinh hữu mệnh, tứ tứ tương bình, Càn vi Thiên, Khô vi Địa, kim thạch bất trứ Thiên, phong vân bất hạ Địa, Ly vi Hoả, Khảm vi Thuỷ, ngộ Hoả tiến Ly Môn, Thuỷ yêm Khảm trung sinh……”
Bạch Vô Thường vừa thi pháp, miệng vừa lầm rầm niệm Âm Chú.
Diệp Thiếu Dương tuy rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có nghi vấn, hắn muốn chơi cái kiểu gì đây? Châm chọc mình thế này, chỉ rõ cách tránh né pháp môn, lại chặn đứng hết Sinh Môn, muốn mình chết vì mệt sao?
Bất kể thế nào, mệt chết vẫn còn tốt hơn so với bị xiềng xích vây khốn, Diệp Thiếu Dương vốn đang do dự không biết có nên rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra đối kháng hay không, nếu còn chưa tới bước đó, thì cứ y theo sự nhắc nhở của Bạch Vô Thường, dựa theo quy luật biến hoá của Bát Môn, để né tránh xiềng xích.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn nhất thời không có nguy hiểm, cũng đứng qua một bên, không tham gâ trận đấu.
Trong lúc bất tri bất giác, Bạch Vô Thường đã biến hóa ra bảy quẻ tượng, Diệp Thiếu Dương mệt mỏi, toàn thân đổ đầy mồ hôi, bước chân tập tễnh, camr giác như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nội tâm chấn động không thôi, căn cứ theo Âm Chú mà Bạch Vô Thường vừa nói, vừa tránh né, vừa quan sát đường tiến công của tám dây Câu Hồn, ghi ngớ trong lòng.
“Đến Đâu Suất Bát Quái Tiên của ta ngươi cũng không phá nổi, còn dám doạ nạt bổn tọa!” Bạch Vô Thường vô cùng đắc ý, một dây Câu Hồn chia làm tám sợi uốn lượn không ngừng, không nhanh cũng không chậm, “Bổn tọa cho ngươi chết được nhanh gọn!”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, “Dây Câu Hồn này còn có thần thông gì chứ, mau phô diễn ra đi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi à!” Trong lòng lại nghĩ, thì ra môn pháp thuật này gọi là “Đâu Suất Bát Quái Tiên”.
Bạch Vô Thường cười lạnh, một lượt đánh tám quẻ tượng của “Đâu Suất Bát Quái Tiên”, miệng nói: “Xem đây, chỉ càn một chiêu này cũng khiến các ngươi chết không kịp ngáp!”
Dùng sức kéo mạnh dây Câu Hồn, thu lại trong tay, sau đó tay trái bấm quyết, cao giọng niệm chú ngữ, dây Câu Hồn trong tay quỷ lực ngưng tụ, bỗng nhiên phát ra, như linh uốn éo, đánh thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, Bạch Vô Thường lại biến hoá thủ quyết.
“Linh xà cuồng vũ vu hồi hành, thiên hạ lệ quỷ giai tảo thanh!”
Thủ quyết biến hoá, dùng lực lay động, quả nhiên dây Câu Hồn từ lao tới, tập kích Diệp Thiếu Dương từ phía sau.
Diệp Thiếu Dương lập tức xoay người, thi triển Bát Quái Bộ, tránh trái né phải, dây Câu Hồn kia vẫn luôn theo sát hắn, không rời một bước, trong lòng kinh ngạc: Bát Quái Bộ là phương pháp đào tẩu rất hữu dụng của nội môn Mao Sơn, sao giờ lại trở nên vô dụng thế này?
Dây Câu Hồn khi nhanh khi chậm, luôn bay lượn trên đầu hắn, duy trì khoảng cách ba tấc, Diệp Thiếu Dương nhân ra, Bạch Vô Thường đang cố ý trêu đùa, bằng không đầu mình đã sớm nở hoa rồi.
“Cửu âm bình bát quái, nhuyễn ngạnh giai tâm hóa, thái ất bất xuyên phong, tam biên đoái nhị giáp……”
Bạch Vô Thường mỗi lần đọc một câu tâm pháp, dây Câu Hồn trong tay liền thay đổi phương vị, Diệp Thiếu Dương đạp một bước, dây Câu Hồn liền theo sát một tấc, gắt gao ngăn chặn mỗi bước trong Bát Quái Bộ.
Diệp Thiếu Dương tâm linh minh mẫn, nghe được tâm pháp, lại quan sát chuyển động của dây Câu Hồn, mau chóng lĩnh ngộ quy tắc trong đó, bước chân càng lúc càng nhanh, có tiến có lui, duy trì tiết tấu tương tự đối với dây Câu Hồn.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Dưa Dưa đứng một bên quan sát, thấy Diệp Thiếu Dương không phải bị dây Câu Hồn trói buộc, mà là cả hai phối hợp đồng bộ, duy trì nhịp độ rất ăn ý……
Một bộ tiên pháp đánh xong, Bạch Vô Thường hét lớn một tiếng, bỗng nhiên quất dây Câu Hồn, như linh xà vươn thân mình, mang theo một cỗ lực lượng đáng sợ, công kích bất ngờ, móc câu phía trước đột nhiên hóa thành một bàn tay quỷ màu lam, vồ lấy Diệp Thiếu Dương.
“Một chiêu này tránh cũng không xong, còn không mau lại đây cho ta!” Bàn tay mở to ra, túm lấy Diệp Thiếu Dương.
“Binh!!!” Một đám mây tía từ lên trời sà xuống, tiếng rồng ngâm vang lên, bức lui bàn tay quỷ màu lam. Trong thời khắc mấu chốt, Diệp Thiếu Dương đã rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
“Đắc tội!”
Diệp Thiếu Dương nắm chặt chuôi kiếm, đâm thẳng vào cánh tay quỷ màu lam, vừa muốn triển khai phản công, đột nhiên từ đâu lao ra một bóng người, trong tay cầm một đạo linh phù, dán lên trên thân Long Tuyền Kiếm.
Hai cỗ khí tức va chạm, cả hai đều lui về phía sau, Diệp Thiếu Dương kinh hãi, Bạch Vô Thường còn có người trợ giúp, chẳng lẽ là Hắc Vô Thường?
Vừa muốn nhìn kỹ, thân ảnh người nọ lại vụt tới một lần nữa, tốc độ cực nhanh, một bàn tay bấm pháp quyết.
Diệp Thiếu Dương tra kiếm vào vỏ, cũng bấm một cái pháp quyết đón đầu đánh tới, đối phương vừa trở bàn tay, trong tay áo bay ra một đạo tử phù,
“Tử khí khoả!” Linh phù nghênh phong triển khai, bao lấy ngón tay Diệp Thiếu Dương.
“Kim tiền thoát xác!” Diệp Thiếu Dương tay trái lấy ra một đồng tiền, đập một cái vào tấm phù, linh phù thả ra, vừa lật tay đánh văng đồng tiền về phía mặt đối phương.
Đối phương tay kết thất biến, thác trụ đồng tiền, lúc này Bạch Vô Thường hét lên một tiếng, một lần nữa vung dây Câu Hồn đánh tới.
Đến giữa chừng, người nọ lập tức xoay người, tay trái lấy ra một cây phất trần, lăng không vẽ Thái Cực Đồ, chặn đứng dây Câu Hồn đằng trước, lui về phía sau một bước, Thái Cực Đồ xoay tròn, thu lại dây xích, hoá giải kình khí trong khoảnh khắc, nhẹ nhàng đẩy trở về, chắp tay, thân thiết cười nói: “Lão Thất, làm gì mà nặng tay với vãn bối thế.”
Bạch Vô Thường vẻ mặt phẫn nộ.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Dưa Dưa lúc này mới có cơ hội đánh giá người này, vốn tưởng là tuyệt thế cao nhân nào đó, nhưng vừa thấy bộ dáng lập tức há hốc mồm: Là một lão nhân lưng hơi còng, bộ râu cá trê, mặc một chiếc bộ quần áo vải thô nhăn nhúm màu lam, nhìn qua giống như lão nông cày ruộng ở nông thôn.
Một đôi mắt ti hí, mang theo vài phần đáng khinh, nhìn qua chẳng có một chút tiên phong đạo cốt nào cả, còn đang kinh ngạc không biết lão già này là ai. Chỉ thấy Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, goi: “Sư phụ!”
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Dưa Dưa khiếp sợ nhìn lẫn nhau, lão nhân dung mạo xấu hoắc, cư nhiên lại là sư phụ của Diệp Thiếu Dương: chưởng môn phái Mao Sơn - Thanh Vân Tử sao?
Thanh Vân Tử quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, chỉ thẳng vào mũi mắng: “Đụng chạm chính thần, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a, mau cút lên núi, xám hối ba năm!”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, đưa mắt ra hiệu cho Nhuế Lãnh Ngọc cùng Dưa Dưa, vòng qua bên cạnh hai người, đi lên con đường nhỏ phía trước, xoay người vái chào Bạch Vô Thường một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Nhuế Lãnh Ngọc với Dưa Dưa cũng không ngờ sự tình lại biến chuyển nhanh như vậy, khiếp sợ không thôi, nhưng nhìn thấy Diệp Thiếu Dương rời khỏi, vì thế nhanh chóng đuổi theo.
Lúc Dưa Dưa đi qua, Bạch Vô Thường ý đồ chặn nó lại, kết quả Thanh Vân Tử vội đi lên, ôm bả vai Bạch Vô Thường, “Ấy ấy, lão Thất, lão Thất... ta tìm ngươi có việc……”
Dưa Dưa sợ tới mức chạy nhanh một mạch đuổi theo Diệp Thiếu Dương.
“Lão đại, sư phụ ngươi thật là lợi hại a, cùng Bạch Tử Thần kia cũng có giao tình.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn mắt, Thanh Vân Tử ôm lấy vai Bạch Vô Thường, nói gì đó, Bạch Vô Thường liên tục lắc đầu, tựa hồ không đồng ý, bất quá từ biểu hiện thân mật của hai người mà xem, dường như vấn đề cũng không quá lớn.
“Quái lạ, tôi cũng không biết lão nhân cùng Bạch Tử Thần kia có giao tình, đi về trước đã rồi mới nói.”
Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ đi vòng đường nhỏ phía sau núi, đỉnh núi có một tòa đạo quan, bên trong có ánh đèn, có thể nhìn thấy bóng người, nhưng Diệp Thiếu Dương lại cố tình không đi vào đó.
“Sao không đi vào?” Nhuế Lãnh Ngọc buồn bực nói.
“Đây là ngoại điện, bên trong đều là đệ tử ngoại môn.”
Vừa nói chuyện ba người vừa đi vòng qua đạo quan, xuống một sườn núi, theo một con đường mòn, dừng lại trước một tòa đạo quan, nhìn qua rách mướp điêu tàn, rất có phong vị cổ xưa.
Lúc Dưa Dưa bước vào, từ phía trên ngạch cửa đột nhiên phóng xuống một đạo thanh quang, đánh bay nó ra xa mấy mét, ôm mông trên mặt đất kêu đau ầm ĩ.
“Suýt chút nữa đã quên, trên cửa có cấm chế, hết thảy quỷ yêu thi linh đều không thể qua sơn môn.” Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, bàn tay thò lên trên cửa, lấy xuống một tiểu đỉnh bằng đồng, thổi một hơi phía dưới đáy, rồi quay sang vẫy Dưa Dưa, “Vào đi, không có việc gì đâu.”
“Ngươi thổi có một hơi, đã có thể khẳng định không có việc gì sao?” Dưa Dưa vẫn còn sợ hãi.
“Vớ vẩn, Lục phương đỉnh này ngoại trừ sư phụ ta ra, cũng chỉ nhận biết được ta, pháp khí có linh, biết là ta trở về, nó sẽ không náo loạn.”
Sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ đi tới Thiên Điện, trực tiếp tháo chốt cửa xuống, mò mẫm đi vào, mở đèn, cúi đầu thì thấy, trên mặt đất rất sạch sẽ.
“Không lý nào a.” Diệp Thiếu Dương cau mày, lúc này ngoài cửa vang lên một thanh âm: “Sư phụ đã về rồi ư?”
Một thiếu niên ăn mặc như đạo sĩ đi tới, nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương, giật mình nói: “Các người là du khách ư, sao lại xông vào tận đây, đây là khu vực cấm, nhân lúc sư phụ ta không có ở đây, hãy mau đi nhanh đi!”
Xông tới muốn kéo bọn hắn lại.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay hắn, thiếu niên sửng sốt, vung một bàn tay khác đánh tới, nhìn qua cũng có vài phần lực đạo, nhưng bị Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng tóm lấy, cười nói: “Thể thuật còn luyện chưa xong a.”
Thiếu niên ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Ngón tay Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ chính mình, “Nơi này là nhà của ta, ngươi còn dám hỏi ta à?”
Thiếu niên kinh hãi, ngay sau đó cười thật tươi, phấn khích bắt lấy hai tay Diệp Thiếu Dương, khom mình hành lễ.
Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ vẻ đắc ý, không ngờ thiếu niên kia mở miệng nói: “Ngươi là Đạo Phong sư huynh à?”
Diệp Thiếu Dương tức khắc vô ngữ, cả giận nói: “Đạo Phong mà trẻ trung, lại còn soái như ta sao ?”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment