Chương 757-758
TRỞ LẠI MAO SƠN
Sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương từ sớm đã rời khỏi giường, hẹn Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo đi ăn sáng, sau đó lại gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô qua đây.
Rốt cuộc cô cũng là cảnh sát, có một số việc vẫn cần cô tới xử lý.
Tạ Vũ Tình vừa đến nơi, nhìn thấy trên đầu với hai vai Diệp Thiếu Dương quấn băng gạc, bị dọa đến phát ngốc, buộc hắn phải kể lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra, sau khi nghe xong, trong lúc nhất thời khiếp sợ nói không nên lời.
“Lương Đạo Sinh cứ như vậy mà chết sao…… đến thi thể cũng không còn?”
“Đã bị liệt hoả Địa Ngục thiêu rụi, có lẽ vẫn còn tro cốt, cô thử tìm xem sao.”
“Thế thì thôi đi.” Tạ Vũ Tình nói, cô vốn định chụp máy tấm ảnh để lưu lại trong hồ sơ, bởi tính chất đặc thù của bộ môn, báo cáo kết án của sự kiện thần quái bất đồng được phép giống nhau, nhưng nếu có ảnh chụp làm chứng thì sẽ tốt hơn.
Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với cấp trên một chút, xử lý theo cách đặc biệt.
Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương băng vải quấn đầy đầu, xoay người hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Lần này thực sự cũng nhờ có cô, Thiếu Dương mới không có việc gì, cảm ơn rất nhiều, về sau còn phải trông cậy vào cô, vì thế mong cô đừng rời khỏi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói: “Không cần khách khí.”
Diệp Thiếu Dương hơi cúi đầu.
“Được rồi, chúng ta thương lượng với nhau một chút có được không,” Tứ Bảo thực khéo léo dẫn dắt chuyển đề tài, “Thiếu Dương, ngươi tính đối phó Tử Nguyệt thế nào đây?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tạ Vũ Tình đã nói: “Vừa rồi trên đường tới đây, con trai Ngô Nhạc Ý có gọi điện thoại cho ta, nhờ ta chuyển lời tới ngươi, hắn nói nếu ngươi một lòng diệt trừ Tử Nguyệt, hắn cũng không cách nào ngăn trở.
Nhưng nếu Tử Nguyệt chết đi, trận pháp bị phá vỡ, nhiều nhất chỉ có thể duy trì không đến nửa tháng, đến lúc đó Đồng Giáp Thi Vương nhất định sẽ thoát ra ngoài. Hắn bảo ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ xem sẽ đối phó với Thi Vương như thế nào, rồi mới động thủ, bằng không để xổng Đồng Giáp Thi Vương cùng đám cương thi chạy thoát ra ngoài, hậu quả khôn lường.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Con trai Ngô Nhạc Ý, sao lại liên hệ với cô?”
Tạ Vũ Tình cười cười, “Đừng quên hắn là thổ hào, mạng lưới quan hệ rất rộng, muốn liên hệ trực tiếp với ta thực rất dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Hắn còn nói gì nữa không, về phần Thi Vương, có tin tức gì mới hay không?”
“Ta có hỏi, nhưng hắn nói hắn cũng không biết, Lương Đạo Sinh chỉ nói qua với hắn, Thi Vương rất khó đối phó, chỉ có thể áp chế, không cách nào diệt trừ.”
Tứ Bảo nghe thấy thế, nói: “Lúc trước Lương Đạo Sinh bố trí Tứ Cửu Sinh Cơ Biến, giết nhiều người như vậy, cũng là vì không muốn đánh nhau cùng Đồng Giáp Thi Vương, có thể thấy gia hoả này thật sự rất lợi hại, không chừng là vô địch.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Thi Vương có thể không khủng bố như chúng ta vẫn nghĩ, xem ra Lương Đạo Sinh lo lắng không phải chỉ có mình Thi Vương, mà là sợ Đồng Giáp Thi trong mộ cổ đồng loạt ra tới, chẳng may để một con chạy thoát thì đúng là vô cùng phiền phức.”
“Chúng ta làm thế nào mới có thể tránh không để nó xảy ra hả?” Tứ Bảo gãi gãi đầu, “Trước giờ ta chưa từng không đối phó qua Đồng Giáp Thi, chỉ biết bọn chúng đao thương bất nhập, pháp thuật gần như chẳng làm gì được chúng nó, ngươi có biện pháp nào ổn không?”
“Tôi cũng chưa gặp qua Đồng Giáp Thi,” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói, “Chuyện này quan hệ trọng đại, không thể làm xằng làm bậy, tôi định quay về Mao Sơn một chuyến, hỏi sư phụ xem biện pháp nào tốt hay không, nhân tiện hỏi chút chuyện khác.”
Lời vừa nói ra, mấy người đều ngẩn ra một chút, Tứ Bảo nhíu mày nói: “Sư phụ ngươi không phải đi vân du thiên hạ rồi sao?”
“Lần trước tôi có hỏi Quách sư huynh, huynh ấy nói có biện pháp liên lạc với sư phụ, tôi đã bảo huynh ấy nhắn lại, xác định sư phụ đang ở trên núi.”
“Cái này…… chẳng phải trước đó sư phụ ngươi không muốn gặp ngươi sao?”
“Tôi đã tìm được tin tức của Đạo Phong, có việc muốn thông báo, ông ấy không thể không gặp.” Diệp Thiếu Dương nói, “Dù sao Tử Nguyệt cũng không rời khỏi U linh lộ, chúng ta chuẩn bị tốt một chút, rồi mới đi đối phó cô ta, tôi nhiều nhất mấy ngày sẽ quay về thôi.”
Nói xong lần lượt nhìn thoáng qua Tứ Bảo cùng Tạ Vũ Tình, nói: “Hai người có thể tìm kiếm một chút tình huống về mộ cổ là tốt nhất, ví như thân phận của chủ mộ, phía dưới tổng cộng có bao nhiêu con cương thi, rồi còn có kết cấu mộ cổ.v.v..., dù sao cố gắng tìm được càng nhiều thông tin càng tốt, tương lai chúng ta sẽ nắm bắt được càng nhiều cơ hội.”
Hai người đồng loạt gật đầu.
Tạ Vũ Tình nói: “Ta còn có một việc muốn tìm ngươi, gần đây Thạch Thành xảy ra chuyện lớn, các ngươi có nghe nói không? À, xem ra mấy người ở đây bận rộn, chắc cũng không biết.
Là thế này, tại một tiểu khu nào đó ở Thạch Thành, có một người mẹ bị tâm thần, trốn khỏi nhà, cư nhiên đem hai cái vài tuổi hài tử nhốt tại trong phòng, sinh sôi cấp chết đói, qua đã lâu mới bị người phát hiện, ta có đồng sự đi đến hiện trường xem, kia hai hài tử đói, thảm đến mức không dám nhìn……” Tiếp đó đem tình hình cụ thể kể lại tỉ mỉ một lượt.
Ba người Diệp Thiếu Dương nghe xong tin này, cảm khái không thôi, đến Nhuế Lãnh Ngọc trên mặt cũng lộ vẻ không đành lòng.
“Chuyện này quả thật thực rất bi thảm, bất quá…… có can hệ gì tới pháp sư chúng ta chứ?” Tứ Bảo do dự một chút, hỏi.
“Nghe ta nói xong đã, kỳ thực đây là một sự kiện thần quái, nghe nói lúc ấy người đã gọi cảnh sát chính là hàng xóm sát vách nhà bọn họ, buổi tối ông ấy nghe thấy nhà bên có tiếng trẻ con khóc, mới đầu cũng không biết người mẹ đã bỏ ra ngoài, sau đấy thấy đứa trẻ khóc liên hồi không nín, thấy có chút bất bình thường, gõ cửa cũng không mở, nên vội vàng báo cảnh sát.
Hơn nữa, đồng sự của chúng ta lúc thăm dò hiện trường, xác nhận đã xảy ra sự kiện thần quái, chưa tính đến việc vừa xảy ra, thì cách đây mấy ngày, trong toà nhà đó có rất nhiều hộ gia đình đều phản ánh đã gặp phải sự kiện thần quái.
Ví dụ như thang máy tự dưng khởi động, đến mỗi một tầng đều dừng lại, sau đó lại thấy có người giặt quần áo tại bể bơi công cộng vào buổi tối, xuyên thấu bồn nước, trên trần nhà nhìn thấy khuôn mặt trẻ con…… những chuyện tương tự như vậy có cũng không ít, cho nên hiện tại vụ này đã được chuyển tới phòng của chúng ta, chính do ta phụ trách, ta chỉ có thể tìm các người.”
Diệp Thiếu Dương cau mày, nói: “Quỷ chết đói oán khí không nhỏ, hơn nữa lại là trẻ con, thực dễ dàng biến thành lệ quỷ, bất quá đây cũng chỉ là tương đối, rốt cuộc bọn chúng mới thành quỷ được mấy ngày, cũng không phải quá lợi hại, cô đi tìm Lão Quách là được, đối phó loại tiểu quỷ này, đối với huynh ấy không thành vấn đề.”
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy ta đi tìm Lão Quách trước, nếu huynh ấy không đối phó được, ta lại đến tìm các người.”
“Không thể không đối phó được.” Tứ Bảo cũng nói.
“Cũng chưa chắc, ta cảm thấy chuyện này thực không đơn giản.”
Mấy người nói chuyện tới giữa trưa, thì cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, trong lúc ăn uống Diệp Thiếu Dương lấy ra một khối ngọc thạch hình trứng gà màu lam, chăm chú nhìn nửa ngày.
“Hồn Tinh Thạch.” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua nói, “Hồn Tinh Thạch dùng để phong yêu, sao ngươi lại có cái này?”
“Đây là dương cực Hồn Tinh Thạch, là Đạo Uyên Chân Nhân ở Long Hổ Sơn đưa cho ta, cùng với âm cực Hồn Tinh Thạch là một đôi……” Diệp Thiếu Dương liền nói lại một lượt việc mà Đạo Uyên Chân Nhân ủy thác mình đi làm cho mọi người nghe.
Nhuế Lãnh Ngọc với Tứ Bảo cũng không biết chuyện này, sau khi nghe xong khiếp sợ không thôi.
“Phệ Hồn Ma là Quỷ Vực chi hồn, chuyên hút hồn phách để tu luyện, bất kể là sinh hồn người sống hay là cô hồn dã quỷ đều không buông tha.” Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm nói, “Thứ này có chút tu vi, nhưng khẳng định ngươi có thể đối phó, chỉ là trời sinh tính tình xảo trá, am hiểu biến hóa, thực không dễ dàng bắt được.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Tôi có thể thông qua Hồn Tinh Thạch cảm ứng được, nó đang ở gần đây, lúc trước cũng có điều tra qua vài chỗ, nhưng đều không tìm thấy, nghĩ chắc nó còn đang ngủ đông, như vậy tôi rất khó tìm được, chờ thu phục xong Thi Vương, tôi sẽ phải tập trung đối phó nó, tuy hiện tại nó không có động tĩnh gì, nhưng nếu lưu lại thì trước sau gì cũng sẽ là tai hoạ ngầm.”
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tính trở về thu thập chút đồ rồi lên đường, vì thế Tạ Vũ Tình nói Tứ Bảo đưa mình tới chỗ bọn họ đấu pháp hôm qua, tốt xấu gì cũng phải chụp mấy tấm ảnh hiện trường, hai người liền rời đi trước.
Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc quay về khách sạn.
“Ngươi mua vé rồi sao?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương thu dọn đồ đạc, đứng một bên hỏi.
“Tôi đã kiểm tra, một giờ sau có một chuyến, vẫn còn vé, đợi lát nữa sẽ mua trực tiếp tại nhà ga, tôi không muốn dùng di động đặt vé.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mấy tiếng thì tới nơi, ta không thích đi xe, ngồi lâu khó chịu lắm.”
“Khoảng ba bốn tiếng…… Á, cô cũng đi cùng tôi sao?” Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, có chút kích động.
“Ta ở lại đây cũng không có việc gì làm, vốn dĩ ta cũng muốn tham quan Mao Sơn - một trong Đạo môn tam đại tông môn, nên cùng ngươi đi một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Bất quá tôi phải nói trước, chuyến này cô đi khẳng định sẽ thất vọng.”
Một giờ sau, hai người ngồi trên chuyến xe lửa đi về hướng thị trấn Cú Dung, trên đường đi Diệp Thiếu Dương giúp nàng rót nước ngâm mỳ, vô cùng ân cần. Nhuế Lãnh Ngọc vẫn trước sau như một, cực kỳ lạnh lùng.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, không nhịn được, nói: “Cô ban ngày so với buổi tối không giống nhau, dường như không phải cùng một người.”
Nhuế Lãnh Ngọc mắt lạnh nhìn hắn, “Không giống nhau cái gì?”
“Đêm qua cô...rất chủ động ....à..à..... không phải ý đó nha!” Nhưng đã trễ, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức dẫm vào chân hắn một cái, đau quá kêu lên.
“Chuyện đêm qua, về sau không được nhắc lại nữa.” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh như băng nói.
“Được...được rồi... không đề cập tới, thế còn…… chữ viết mà cô lưu lại trên tay tôi, có phải là……”
“Không được nói,” Nhuế Lãnh Ngọc vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Gửi tin nhắn qua di động cho ta.”
“Đâu cần tốn công như vậy,” Diệp Thiếu Dương to gan cầm lấy tay nàng, viết ra ba chữ ”Rất yêu anh” vào trong lòng bàn tay, khẩn trương hỏi: “Có phải ba chữ này không?”
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn đã viết xong, nhàn nhạt cười, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Đoán đúng rồi sao?” Diệp Thiếu Dương kích động không thôi.
“Đừng có tự mình nghĩ bậy, tháng sau đoán lại đi.”
Một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu ở Diệp Thiếu Dương, chẳng lẽ mấy chữ nàng viết căn bản không phải phương diện này, chính mình đã hiểu sai ý? Tâm lý lập tức thấp thỏm không yên.
Sau khi đến Cú Dung, coi như đã về tới địa bàn của Diệp Thiếu Dương, gọi một chiếc xe taxi, đưa Nhuế Lãnh Ngọc đi tham quan ngắm cảnh Mao Sơn.
“Phong cảnh Mao Sơn kỳ thực chẳng có gì, du khách không nhiều lắm, những người này đều tới dâng hương cầu bùa hộ mệnh.” Trên đường lên núi, Diệp Thiếu Dương nhìn du khách thưa thớt trên đường, nói.
Chân núi có một trấn nhỏ, hai người đi xuyên qua đó.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, Diệp Thiếu Dương bỗng thấy hưng phấn lạ thường, cảm nhận được mùi hương trong không khí, tham lam hít vài hơi.
“Trời nhanh tối lắm, lát nữa còn phải leo núi, chúng ta ăn chút gì đó rồi hẵng lên núi” Diệp Thiếu Dương đưa Nhuế Lãnh Ngọc tới một tiệm cơm ven đường.
Ông chủ là một đại thúc chừng năm mươi tuổi, vừa thấy có khách, ân cần đi tới tiếp đãi, “Hai vị vào bên trong ngồi, hai vị tới ngắm cảnh hay là dâng hương? Ở đây ta có bán hương, rất tiện lợi, đạo sĩ trên núi cũng bán, nhưng hương không tốt thế này đâu……”
Diệp Thiếu Dương chụp vào vai ông chủ một cái, nói: “Triệu Nhị thúc, tính cướp miếng cơm của tôi đấy à!”
Ông chủ sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên mạt Diệp Thiếu Dương, lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Thiếu Dương, cậu đã quay lại rồi a!” Ông chủ vỗ vai hắn một cái, nói: “Chà chà, ăn mặc thế này ra dáng người thành phố rồi đó nha!”
Hai người thân thiết nói chuyện một hồi, lát sau ông chủ mới nhìn sang Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng bên cạnh, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương “Đây là bạn gái cậu hả, thực là có phúc khí, đưa về gặp sư phụ hả?”
“Đừng có nói bậy, mau chuẩn bị cơm cho chúng tôi, sắp chết đói đến nơi rồi.” Diệp Thiếu Dương quay sang Nhuế Lãnh Ngọc cười một cách ngượng ngùng, dẫn nàng vào trong phòng.
“Ngươi không gọi món à?”
“Không cần, lão Triệu biết tôi thích ăn gì.”
Quả nhiên không lâu sau đó, ông chủ bưng đồ ăn vào, cười tủm tỉm nói: “Đều là món cậu thích ăn, hai ngươi cứ từ từ dùng.”
Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn thì thấy: Một đĩa dạ dày heo, một đĩa thịt thủ, một đĩa bầu dục xào hoa…… Không khỏi quay sang Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng, vội lấy thực đơn, bảo Nhuế Lãnh Ngọc gọi thêm vài món, vừa chuẩn bị ăn, cửa phòng bât ngờ bị kéo ra, mấy người bán hàng rong, có nam có nữ, như ong vỡ tổ tiến vào phòng, vây quanh bàn ăn ngồi xuống, thân thiết bắt chuyện, hỏi han các kiểu.
Người miền núi thuần phác, không biết kiêng dè, nói chuyện cũng to gan, thấy bên cạnh Diệp Thiếu Dương có cô nương xinh đẹp, liền cho là bạn gái của hắn, mồm năm miệng mười trọc ghẹo vui đùa, mặc cho Diệp Thiếu Dương giải thích thế nào cũng không chịu nghe.
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi một bên, dùng thái độ lạnh nhạt để che dấu cảm xúc, một câu cũng không nói, cơm cũng không ăn.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương phải bất đắc dĩ mời bọn họ đi chỗ khác, ngồi xuống bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc xin lỗi.
“Bọn họ đều là tiểu thương quanh đây, dựa vào Mao Sơn để sống qua ngày, biết tôi từ nhỏ tới khi trưởng thành, cho nên nói chuyện có hơi tùy tiện, cô không cần để ý……”
Nhuế Lãnh Ngọc mặt lạnh không nói lời nào.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ra ngoài chào hỏi cả nhà ông chủ, không cần trả tiền, trực tiếp đưa Nhuế Lãnh Ngọc lên núi.
“Mao Sơn tổng cộng có ba ngọn núi, hai ngọn núi song song phía trước đều là khu phong cảnh, kiến trúc nơi đó đều được xây dựng sau này, lừa gạt du khách, nhìn qua cũng chẳng có gì đặc sắc, bất quá có một nơi không tồi, tôi đưa cô qua đó đi dạo.”
Diệp Thiếu Dương dẫn nàng đi một con đường nhỏ xuống núi, xoay quanh mấy vòng, đi tới một sơn cốc.
Một dòng suối nhỏ xuyên qua lòng cốc, dọc theo dòng suối, xây dựng một hành lang dài, cổ kính, Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra đây không phải kiến trúc hiện đại.
Phía bên kia hành lang, sừng sững một số kỳ phong quái thạch, đan xen nhau trông rất thú vị, mấy chỗ liền nhau, trong ánh nắng hoàng hôn, quả thực không tồi.
“Nơi này thực không tồi, vì sao lại không bị khai phá?” Nhuế Lãnh Ngọc có chú tò mò.
“Đây là nơi Tổ sư Mao Sơn thanh tu, sư phụ tôi rất thích, thường xuyên một mình tới đây dạo, sợ bị du khách làm phiền, cho nên không cho khai phá thành khu ngắm cảnh, chỉ có đệ tử Mao Sơn mới có thể tới đây.”
Hai người theo hành lang dài đi đến đầu bn kia, tới một tiểu đình hóng gió hình bát giác ngồi xuống, ngoài đình có một dòng suối chảy qua tạo thành hồ sâu, bên trong có không ít rùa cá bơi lội, cũng khá cũng mạn.
Ngồi trong đình hóng gió nghỉ ngơi một hồi, thấy sắc trời sắp tối, Diệp Thiếu Dương liền đưa nàng vòng đường nhỏ lên sau núi, kết quả mới vừa đi không quá vài bước, đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy vẻ mặt hắn có chút không ổn, liền tiến tới xem có chuyện gì, chỉ thấy trong năm đạo hồn ấn trên tay hắn có một cái toát ra hồng quang nhàn nhạt, vội hỏi “Làm sao vậy?”
“Dưa Dưa bị thương, sắp tới rồi!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, hai người vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hồ nước bên ngoài đình hóng gió bọt nước tung toé khắp nơi, một bóng người từ trong đó bắn ra, rơi xuống bụi cỏ, lăn vòng vòng vài cái, từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, giọng gấp gáp, nói: “Lão đại cứu ta!”
Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, chỉ thấy một bóng người nữa từ trong nước chậm rãi vươn lên, là một người cao gầy, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, không biểu hiện chút cảm xúc nào.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment