Chương 754-755-756
BA CHỮ BÍ MẬT
“Linh vật nhận chủ, cô nên hiểu, nếu không có Phật duyên, cô tuyệt đối không thể khống chế Ngũ Bảo Kim Liên nhanh đến như vậy.”
Tứ Bảo nói tiếp, “Đây không phải là đậu đồng, ai cũng có thể dùng, hơn nữa Lâm Du là đệ tử Phật môn, đối với việc xem người, chắc chắn có chút linh tính.”
“Nói vớ vẩn cái gì thế!” Diệp Thiếu Dương phản bác, “Ngươi cũng là hòa thượng, ngươi cũng biết xem tướng mạo cho người khác sao?”
Tứ Bảo khoát tay, nói: “Ta không học tướng thuật.”
Nhuế Lãnh Ngọc hơi cau mày, nói: “Ta cũng học qua một ít pháp thuật Phật môn, nhưng đối với Phật lí, chưa từng nghiên cứu qua, lấy đâu ra Phật duyên gì đó, Phật duyên... rốt cuộc là cái gì?”
“Cái này rất khó nói cho rõ ràng, người có Phật duyên, có khả nămg sẽ quy y Phật môn, những cũng có thể sẽ thành cư sĩ, hay làm tục gia đệ tử, còn có thể……” con ngươi Tứ Bảo đảo qua một vòng, cười nói, “Xuất gia thành ni cô.”
“Đừng có nói bậy!”
Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng bên tai Tứ Bảo, dọa hắn đến ngây ngốc, trừng mắt nói: “Ta ăn ngay nói thật, ngươi kích động như thế làm gì!”
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Duyên tùy tâm sinh, cũng tùy tâm diệt, vận mệnh con người là do chính mình nắm giữ trong tay, làm gì có cái gọi là đã được sắp đặt.”
Tứ Bảo cười lạnh nói: “Vậy vì sao ngươi tự nhiên có được Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái, rồi còn có Lạc Thư, hơn nữa ngươi cũng là hậu nhân duy nhất của Diệp Pháp Thiện, chẳng lẽ mọi thứ lại trùng hợp vậy sao?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Cho dù con người có Thiên mệnh, nhưng Đại Diễn chi số ngũ thập, khứ nhất sinh biến, tương do tâm sinh, sinh nhi hữu biến, dù có kiếp số cũng đều có thể hoá giải, mệnh lý nào mà không thể sửa, ta muốn làm một người như thế nào, muốn kết hôn hay không kết hôn, chẳng lẽ còn có ai đó quản được ta sao?”
Tứ Bảo nhún vai nói: “Ngươi nói cải mệnh, việc này ta không muốn tranh cãi cùng ngươi, nhưng có những cơ duyên ngươi có thể hóa giải, có một số ngươi thực giải không xong.”
“Thiên hạ không có cơ duyên nào mà không thể hóa giải.” Diệp Thiếu Dương quyết đoán đáp trả, “Chỉ cần ngươi có thực lực, hoàn toàn có thể nghịch thiên cải mệnh.”
“Ta vẫn còn chưa nói gì, mọi chuyện chưa đâu vào đâu, hai người các ngươi tự dưng lại tranh luận, kích động như vậy làm gì.”
Tứ Bảo nói: “Ta không kích động, là hắn thì có.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Ngũ Bảo Kim Liên trong tay, nói: “Ta cũng không tin Phật duyên gì đó, thứ này là của Nga Mi Sơn, tìm một cơ hội ta trả nó về nơi đó.”
“Tôi đi cùng cô.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nhân tiện hỏi thăm một chút về thân thế của Lâm Du.” Nói rồi trong lòng thầm tính toán một số chuyện.
Ba người quay lại nơi Lâm Du đấu pháp cùng Lương Đạo Sinh, chỉ thấy mặt đấy ngổn ngang, đặc biệt là thi thể của Đông Nhân, giống như một đống thịt nát, thi huyết chảy ra đã ngấm xuống đất, làm cho thảm cỏ xanh mướt bị xói mòn hoàn toàn.
“Như vậy sẽ lưu lại hậu hoạn, cần phải xử lý một chút,” cho nên lấy di động ra, định gọi cho Lão Quách, bảo hắn mang tới chút vôi sống, quét dọn chiến trường, đột nhiên nghĩ đến một việc, ngẩng đầu nhìn về phía miếu Quan Đế, Lâm Tiêu Hiền đang đứng dựa vào cửa miếu, ngây ngốc nhìn bọn họ.
Mấy trận đấu pháp vừa rồi, hắn đều thấy được, hắn bất quá chỉ là một pháp sư mới nhập môn, bài vị Đồng Tử, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy, tâm linh non nớt đã bị chấn động mạnh, lúc này vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Lại đây...ngươi lại đây, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi.” Diệp Thiếu Dương hướng về phía hắn vẫy tay, cả giận nói, “Ngươi vứt lại túi da của ta, ta có thể nhịn, nhưng ngươi tự dưng tháo đai lưng của ta xuống là sao hả, may là ta không chết, nếu không có thành quỷ ta cũng phải bóp chết ngươi!”
Lâm Tiêu Hiền gãi đầu, cười cười vẻ cầu hoà, giải thích: “Tiểu sư thúc, thật không thể trách tôi, đai lưng của người là bị con quái vật đang nằm trên mặt đất này dùng đầu lưỡi dựt ra lúc tôi cõng người tháo chạy, tôi cho rằng không quan trọng, nên không nhặt……”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, nói cho hắn biết mấy vật cần dùng để làm pháp sự, cùng quá trình xử lý, nếu Lâm Tiêu Hiền là đồ đệ của Lão Quách, mấy điều căn bản này chắc hắn hiểu được, bảo hắn quay về sáng ngày mai sẽ đến xử lý sau.
Diệp Thiếu Dương nhấc quan đao từ dưới đất lên, đặt vào trong tay thần tượng Quan Công, tam bái cảm tạ, đứng dậy nhìn thần tượng, nhịn không được mà nói vài câu:
“Nhị gia, vừa rồi người cũng thấy đó, rốt cuộc cái gì là thiện, cái gì là ác, có những lúc, thực rất khó phán xét, chỉ sợ đến Nhị gia cũng chẳng thể phân biệt rạch ròi?”
Thần tượng Quan Công vuốt râu cầm đao, nhìn về nơi xa, dường như đang trầm tư suy ngẫm.
Từ trong miếu Quan Đế ra ngoài, không thấy Tứ Bảo đâu, vừa muốn mở miệng hỏi, liền thấy Tứ Bảo từ trong bụi cỏ đi ra, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm mới biết, hắn đang đi tìm Ác Linh Pháp Trượng, kết quả không thấy đâu cả.
Lúc trước Lương Đạo Sinh quăng nó sang một bên, vì đang trong lúc khẩn cấp, ba người đều nghĩ pháp trượng vẫn còn nằm trong bụi cỏ, đợi lát nữa sẽ tìm lại, đâu ngờ bây giờ lại không thấy tăm hơi.
Lập tức bốn người cùng nhau tìm kiếm trong bụi cỏ thêm lần nữa, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tứ Bảo còn muốn vận dụng pháp thuật, Diệp Thiếu Dương liền cản hắn lại, nói: “Ta biết rồi, nó đã bị người ta lấy đi rồi.”
“Không thể nào, nơi này đâu còn ai khác?” Tứ Bảo cả kinh.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngươi muốn nói tới con trai của Ngô Nhạc Ý sao, hắn là đệ tử của Lương Đạo Sinh, từ đầu tới cuối không hề xuất hiện, quả thực rất kỳ quái.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Lương Đạo Sinh sẽ không vô duyên vô cớ vứt pháp trượng vào trong bụi cỏ, quá phân nửa là Ngô Từ Quân đã ẩn thân nơi đó. Lương Đạo Sinh biết trận chiến này mình sẽ phải chết, cho nên ra lệnh cưỡng chế, cấm hắn không được lộ diện, để chúng ta không thể gây khó dễ hắn, thời khắc cuối cùng hắn thấy mình không cầm cự được nữa nên gaio lại pháp trượng cho hắn, xem chừng là muốn hắn kế thừa di chỉ.”
Tứ Bảo nói: “Ngươi có chắc hắn sẽ không báo thù?”
“Hắn chắc sẽ không làm như vậy, Lương Đạo Sinh không hận thù gì chúng ta, hơn nữa tuy hắn là luyện hồn sư, nhưng cũng không phải tà tu, điểm này ta có thể yên tâm.”
Diệp Thiếu Dương suy đoán, Ngô Từ Quân nhặt được Ác Linh Pháp Trượng, quá phân nửa sẽ kế thừa di chỉ của Lương Đạo Sinh, tiếp tục con đường hàng yêu trừ ma, mặc kệ đúng sai, luôn vì chính nghĩa....lúc này đây không có tâm tư nào mà đuổi theo tra xét hắn. Trong lòng nhớ tới túi da cùng đai lưng của mình, vội vàng xuống núi, đi tới chỗ căn nhà hoang kia.
“Ngô Từ Quân cũng thật lợi hại, tận mắt chứng kiến sư phụ mình bị thiêu đốt thành như vậy, cũng không ra tay cứu giúp, tuy biết là cứu không được, nhưng con người này ý chí cũng quá sắt đá.” Trên đường xuống núi, Tứ Bảo cảm khái nói.
“Thầy nào trò nấy,” Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu Ngô Từ Quân không có tính cách này, xem chừng Lương Đạo Sinh cũng sẽ không muốn nhận hắn làm đệ tử.”
Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Xuống đến chân núi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được một tia thi khí, lần tìm khắp nơi, phát hiện trên mặt đất có một bãi thi huyết, đưa tay sờ một cái, lạnh buốt đến tận xương tuỷ.
“Đây là nơi Đông Nhân với Lâm Du đánh nhau lúc trước.” Tứ Bảo nhìn nhìn quanh trái phải.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, Lâm Du đến giờ phút cuối cùng mới đi giúp chúng ta, có lẽ chính là bị hàn khí của đống thi huyết này vây khốn, sau đó mới đột phá lên núi.” Xoay người dặn dò Lâm Tiêu Hiền, bảo hắn ngày mai không được bỏ sót nơi này.
Vào tới căn nhà hoang, Diệp Thiếu Dương trong đống hỗn độn trên mặt đất, tìm được đai lưng xũng như túi da của mình, đai lưng quả nhiên bị cắt đứt, liền dùng hồng tuyến nối lại, buộc ngang bụng, lúc này mới cảm thấy an toàn.
Tiếp đó, Lâm Tiêu Hiền lái xe, đưa bọn họ về Cương Thành.
Trên đường đi, mọi người cũng không nói gì nhiều, Nhuế Lãnh Ngọc kiên quyết muốn đưa Diệp Thiếu Dương đi bệnh viện xử lý vết thương: lúc trước hắn dùng Bức Dực Song Hoàn cắt mấy nhát trên đỉnh đầu với hai vai của mình, còn để lại ba vết thương dài, tuy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng thân thể Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cũng là máu thịt, xử lý thì vẫn tốt hơn.
Diệp Thiếu Dương đành phải nghe lời nàng. Vì vậy Lâm Tiêu Hiền liền lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện, tìm bác sĩ khoa ngoại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cả người thương tích, trên người lại có ba vết thương kỳ quái, bác sĩ tò mò hỏi han nguyên nhân, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ trả lừoi cho có lệ.
Nằm trên giường bệnh, lúc bác sĩ dùng cồn làm vệ sinh vết thương, Diệp Thiếu Dương đau đến mức phồng mang trợn mắt, vặn vẹo không yên.
Cũng may có Nhuế Lãnh Ngọc bên cạnh nắm chặt tay hắn, cũng coi như an ủi phần nào.
Ba vết thương được khâu lại, bôi thuốc chống uốn ván, băng bó lại, sau đó Lâm Tiêu Hiền lái xe dưa bọn họ về khách sạn, ai về phòng nấy.
Trần Lộ vẫn luôn chờ trong phòng, thấy bộ dáng thất thểu của Diệp Thiếu Dương, lắp bắp kinh hãi, hỏi han sự tình, Diệp Thiếu Dương đành phải đơn giản nói qua một lượt, Trần Lộ nghe xong thổn thức không thôi.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở cửa ra thì thấy, đó là Nhuế Lãnh Ngọc, nàng đã tắm rửa xong, thay đổi áo ngủ, là một chiếc váy dài kẻ ca rô đơn giản, nhìn bộ dáng nàng như vậy, đã giảm bớt vài phần khí phách, mà thay vào đó là sự mê hoặc chết người, đặc biệt là những phần da thịt trắng ngần như tuyết lộ ra ngoài……
“Xem đủ chưa?” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phục hồi tinh thần, muốn tìm cớ, Nhuế Lãnh Ngọc liền đẩy hắn sang một bên, tự mình vào phòng, ngồi lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vết thương của ngươi sao rồi?”
“Chỉ hơi đau một chút, không có gì nghiêm trọng.” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không tự chủ được dừng lại trên đôi chân thon trắng mịn của nàng, cảm thấy cổ họng khô khốc, quay đầu đi, ngập ngừng nói: “Cô tìm tôi có việc gì……”
“Đương nhiên là có việc.”
“Được rồi,” Diệp Thiếu Dương quay đầu tìm Trần Lộ, định bảo cô ta tránh mặt một lát, kết quả phát hiện Trần Lộ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cô nương này...đúng là rất tâm lý a.
Nhuế Lãnh Ngọc đưa một tay lên, hai ngón tay kẹp một đồng tiền sáng lấp lánh, nói: “Lúc chạy khỏi căn nhà hoang, ta đã thu lại hồn phách của Ngô Nhạc Ý, ngươi xử lý hắn đi.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, không khỏi thầm tự nhủ cô quả là tâm tư kín đáo, tuy Lương Đạo sinh đã chết, cũng không cần tìm Ngô Nhạc Ý truy vấn gì nữa, tuy nhiên có một chút chuyện muốn nói với hắn, nên lập tức gật đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc quăng đồng tiền xuống mặt đất, kim quang loé lên, một bóng người hiện ra.
Diệp Thiếu Dương vội lao tới, đứng chắn trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu.
“Hiện tại cô ăn mặc thế này, không tiện gặp người khác, tuy hắn là quỷ hồn, nhưng cũng là một nam nhân.”
Nhuế Lãnh Ngọc vô ngữ, nói: “Áo ngủ thôi, có can hệ gì chứ, hơn nữa không phải ngươi cũng đã nhìn thấy rồi sao, còn để ý đến hắn làm gì.”
“Sao có thể giống nhau!”
“Sao lại không giống?”
Diệp Thiếu Dương mặt đỏ vô ngữ, đành phải làm như không nghe thấy gì, đúng lúc này quỷ ảnh Ngô Nhạc Ý đã hiện lên, có chút do dự nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Tuy không bắt buộc, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn đem những việc vừa mới trải qua, kể lại một lần. Ngô Nhạc Ý nghe được Lương Đạo Sinh đã chết, khóc lóc bi thảm. Sau đó quay sang chắp tay bái Diệp Thiếu Dương mấy cái, nói: “Đa tạ Diệp thiên sư đã siêu độ vong hồn hắn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lâm Du hiện cũng đã đi rồi, sẽ không tìm ông báo thù nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc, ông cũng không cần canh cánh trong lòng, lát nữa tôi sẽ đưa ông quay về thể xác, chúng ta hai bên không ai nợ ai, nếu sau này ông còn dám cản trở tôi phá trận, sẽ chẳng còn Lương Đạo Sinh chống lưng cho ông nữa đâu.”
Ngô Nhạc Ý vội vàng nói lời cảm tạ, tỏ vẻ không dám.
Diệp Thiếu Dương thực hài lòng, gia hỏa này dù sao cũng là thổ hào một phương, nếu vì cái chết của Lương Đạo Sinh mà trả thù, bản thân mình sẽ rất phiền phức. Nghĩ một hồi, bảo hắn ngày mai phái người đến phong toả toà nhà giải phẫu, không để bất kỳ ai tiến vào, rốt cuộc thân thể Tử Nguyệt vẫn còn ở đó, vạn nhất bị phá hư, hậu quả thực nghiêm trọng.
Ngô Nhạc Ý lập tức đồng ý.
“Được rồi, tôi đưa ông quay về, nhớ nói lại với con trai của ông, bắt quỷ hàng yêu là việc tốt, nhưng không được sát sinh, bằng không lệ khí quá nặng, sẽ không được thiện chung.” Diệp Thiếu Dương lấy ra Đào Mộc Kiếm, bắt đầu làm phép, đột nhiên vỗ gáy một cái, nói: “Thiếu chút nữa đã quên một chuyện quan trọng!”
Ngô Nhạc Ý vừa nghe, vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc chờ hắn nói.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Trở về nói lại với cháu trai của ông, thù lao mà hắn đã hứa với tôi, một ngày ba ngàn, tính từ…… từ từ để tôi tính lại đã, hôm trước…… à... không đúng, bắt đầu tính từ thứ sáu tuần trước, tôi có hóa đơn làm chứng, đến lúc đó phải trả đủ cho tôi, một ngày cũng không thể thiếu!”
Ngô Nhạc Ý khóc không ra nước mắt, nói: “Đây là chút lòng thành, ta quay về sẽ bảo hắn trả nhiều tiền thù lao cho cậu.”
“Không cần nhiều, tôi chỉ không muốn hắn mắc nợ ân tình mà thôi, cứ trả đủ là được, được rồi...ông đi đi.” Nói rồi lập tức làm phép, để lại một chút linh khí của Đào Mộc Kiếm trên người ông ta, hướng ra ngoài cửa sổ thổi đi.
Thân thể ông ta chưa diệt, linh hồn sẽ tự động tìm đường trở về bản thể, lưu lại một chút linh lực, là lo ông ta đi đường xa, giữa đường không bị quỷ hồn nào nhận ra hoặc bị pháp sư thu phục.
Một tia linh khí nhưng thực ra tác dụng không lớn, tuy nhiên do trên đó có khí tức của Thiên sư, vạn quỷ cũng không dám tới gần, dù có là tà tu ác quỷ, cũng không dám tự mình tìm xúi quẩy, đắc tội Thiên sư, trốn còn không kịp nữa là.
Buông Đào Mộc Kiếm xuống, Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, quay sang cười với Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Xong xuôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, Diệp Thiếu Dương vốn tưởng nàng định rời đi, đứng dậy mở cửa, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta còn có việc.”
“Ặc…… Còn có chuyện gì nữa đây?”
“Trên người ngươi đều là thi huyết quỷ khí, còn có máu của chính ngươi, đi tắm rửa đi đã,” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đầu cùng hai vai băng bó của hắn, nói, “Bất quá ngươi mới vừa bôi thuốc, không nên để dính nước, tự ngươi khó có thể làm được, đểta giúp ngươi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cả người cứng đờ, thất thanh nói: “Cô giúp tôi tắm rửa sao!”
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, “Ngươi nghĩ đi đâu thế, ngươi rửa sạch từ vai trở xuống, thay quần áo mới, rồi ra đây ta dùng khăn lông giúp ngươi lau rửa chỗ bị thương. Mau đi đi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một hồi, từ trong ngăn tủ cầm áo choàng tắm, đi vào nhà vệ sinh, cọ rửa sạch sẽ từ bả vai trở xuống dưới, thay áo rồi ra ngoài.
“Bây giờ mới ra bộ dáng.” Nhuế Lãnh Ngọc chỉ lên giường, “Ngươi nằm lên đó đi.”
“Cái này…… hay là thôi đi? Bằng không nhỡ Tứ Bảo tới.” Chuyện diễn ra trước mắt, Diệp Thiếu Dương có chút e dè.
“Tứ Bảo là đàn ông con trai, tay chân vụng về, làm được cái gì,” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Lúc trước chẳng phải ngươi còn muốn ta hô hấp nhân tạo sao, giờ lại tỏ ra e dè ngượng ngùng gì chứ?”
Bị Nhuế Lãnh Ngọc thúc giục, Diệp Thiếu Dương đành phải lên giường nằm xuống, cởi bỏ áo choàng tắm, lộ ra hai bả vai vẫn còn chưa rửa.
Nhuế Lãnh Ngọc vào buồng vệ sinh hứng một chậu nước, mang ra đặt trên tủ đầu giường, ngồi sát bên cạnh hắn, dùng khăn lông thấm nước, thật cẩn thận lau rửa mặt mũi, sau đó đến cổ cùng hai bên vai.
Diệp Thiếu Dương dần dần cũng không cảm thấy khẩn trương như trước nữa, khẽ nhắm mắt lại, trộm quan sát khuôn mặt của nàng.
Từ góc độ này mà nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc thực sự hấp dẫn lạ thường .
Đột nhiên, hắn trong đầu nghĩ đến ai đó, cảm thấy áy náy trong lòng, nhịn không được âm thầm thở dài một hơi.
“Sao vậy, ta làm ngươi đau à?” Nhuế Lãnh Ngọc nói, tuy thanh âm thực bình đạm, nhưng trong lòng thực sự rất quan tâm tới hắn.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhắm mắt lại, tâm thần hỗn loạn. Nhưng là nhớ tới quyết định của chính mình, dần lấy lại bình tĩnh.
Nhuế Lãnh Ngọc giúp hắn lau rửa sạch sẽ xong, vừa muốn đứng dậy, Diệp Thiếu Dương đột nhiên giữ chặt tay nàng, nói: “Ở lại với tôi thêm một lát.”
Nhuế Lãnh Ngọc do dự vài giây, mới rút tay về, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Để làm gì?”
“À....làm gì cũng được, tùy cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc nắm lấy bàn tay phải của hắn, mở ra, nhìn mấy đạo hồn ấn trên đó, nói: “Gần đây ngươi lại thu nạp mấy quỷ phó với yêu phó à?”
“Mấy…… Không phải mấy, không đúng...chẳng có ai cả, cô đều gặp qua rồi mà.”
“Năm đạo hồn ấn, ngoại trừ Dưa Dưa, đều là cô nương sao?”
“Ba cô nương, có một xà yêu là nam!” Diệp Thiếu Dương vội vàng biện giải.
“Ba cô nương, còn chưa đủ sao?”
“Cái này…… không đủ.” Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, tay trái nắm chặt bàn tay hắn, tay phải chầm chậm vẽ lên lòng bàn tay, giống như viết chữ.
“Ngươi có thể cảm nhận được ta viết chữ gì không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Khi còn nhỏ vẫn hay chơi trò này, một lần cũng không đoán trúng.”
“Ta viết lại một lần nữa, tổng cộng có ba chữ.” Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc viết lại một lần, Diệp Thiếu Dương điều động hết tế bào thần kinh cảm giác toàn thân.
Sau khi viết xong, Nhuế Lãnh Ngọc buông tay hắn ra, mở hai mắt long lanh nhìn hắn, “Đoán được chưa?”
“Chữ cuối cùng là chữ ‘NGƯƠI’, hai chữ trước nét bút quá nhiều, đoán không được…… Cô viết cái gì thế?”
“Không nói cho ngươi biết,” Nhuế Lãnh Ngọc chớp chớp mắt, “Sau này ngươi có thể từ từ mà đoán, đoán được nói cho ta hay.”
Sau này? Hiện tại không thể đoán được, còn nói gì đến sau này? Nhịn không được nắm chặt bàn tay mới bị nàng viết chữ, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay có một chút khí tức lưu động, bỗng dưng cả kinh, dí sát vào nhìn, thì không thấy được gì hết.
“Đây là một môn phong ấn thuật, dùng một sợi thần thức viết xuống phong ấn, có thể vĩnh viễn không biến mất.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Vừa rồi ta đã dùng chính thần thức của mình để viết chữ, lưu lại trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi cứ từ từ mà cảm nhận, chờ ngươi đoán ra được rồi mới tính.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác được, vừa rồi nàng bày ra tuy chỉ là trò chơi, nhưng khẳng định còn có ẩn ý trong đó, liền hỏi: “Đoán đúng rồi thì được gì nào?”
“Nếu đoán đúng, ta sẽ thực hiện ba chữ này.”
Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, bất quá cũng là lập tức nghĩ đến, ba chữ này không có khả năng là “Ta yêu NGƯƠI”, nếu không nàng cũng không nói thực hiện hay không thực hiện.
“Có mấy lần cơ hội?”
Nhuế Lãnh Ngọc vốn định tùy tiện nói, nhưng nghĩ lại, nếu hắn cứ đoán bừa lung tung, ngày nào cũng đoán ra vô số đáp án, thì mình không phải sẽ phiền chết hay sao, vì thế nghĩ một hồi rồi nói, “Mỗi tháng một lần.”
“Ặc…… cái này có liên quan gì đến sinh lý không vậy?”
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, trừng mắt lườm hắn một cái, nói: “Cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ ra thì gửi tin nhắn cho ta.”
Nói xong tự mình mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương dựa vào đầu giường, cười khổ một mình. Ba chữ này, chữ cuối cùng là “NGƯƠI”, vậy thì sẽ là cái gì?
Yêu thương NGƯƠI? Không phụ NGƯƠI? Giết chết NGƯƠI? Bậy bậy…… Càng nghĩ càng đi quá xa rồi...
Trần Lộ từ trong linh phù bay ra, ngồi xuống mép giường, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Rất khó đoán phải không?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Đại tỷ cô không phải đã nói là không nhìn trộm việc riêng tư của tôi sao?”
“Ta là đại tẩu của đệ, không phải đại tỷ.” Trần Lộ sửa lại cho đúng, nói: “Có muốn đại tẩu này giúp đệ suy nghĩ hay không?”
“Được rồi, việc của tôi tôi sẽ tự làm.” Diệp Thiếu Dương vừa vắt óc suy nghĩ, vừa cảm giác được chút khí tức trong lòng bàn tay kia, phảng phất giống như một dòng nước chảy, không thể nào nắm bắt.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra manh mối, đành phải từ bỏ, trong miệng lẩm bẩm: “Cô ấy cũng thật là, trước kia bảo mình viết thư tình, viết mấy chục lá đều không thông qua, hiện tại còn lưu lại ba chữ này bắt mình phải đoán già đoán non, mà mỗi tháng chỉ được đoán có một lần…… muốn đùa bỡn mình sao?”
Trần Lộ nói: “Cái này chứng tỏ trong lòng cô ấy có đệ a, nói cách khác... ai rảnh mà đùa bỡn đệ cơ chứ?”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Làm sao cô biết được cô ấy không phải viết ba chữ ‘ Chém chết NGƯƠI ’?”
Trần Lộ biết hắn nói giỡn, bật cười ha hả, cũng không tiếp tục tranh luận .
“Thế thì, cứ từ từ mà suy ngẫm vậy, chính sự còn chưa xong nữa là.” Diệp Thiếu Dương kéo chăn lên, co người lại rúc vào trong chăn, nói: “Cô cũng nghỉ ngơi đi. Trai đơn gái chiếc thế này, lại còn là đại tẩu với em chồng, còn ra thể thống gì nữa!”
Trần Lộ hất chăn của hắn ra, tiến sát đến bên cạnh.
Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương ngồi dậy, “Cô muốn sao đây?!”
“Khẩn trương cái gì, đệ là em chồng của ta, ta còn có thể thế nào với đệ hả,” Trần Lộ chớp chớp mắt, “Ngoại trừ Đạo Phong, với ta ai trông cũng không vừa mắt.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm cô tôn trọng tôi trước thì tôi mới tôn trọng cô được chứ.
“Được rồi, ta muốn nói chính sự cùng đệ, ta muốn lưu lại, lưu lại lâu dài!”
“Ngày đó không phải cô đã nói rồi sao? Sao giờ lại nói.” Diệp Thiếu Dương không nghĩ quá nửa đêm còn tâm sự với quỷ hồn mấy việc thế này, liền nói qua loa cho có lệ, chờ siêu độ Tử Nguyệt xong, ha ha... dù sao cô cũng bám vào linh phù, siêu độ hay không siêu độ, còn không phải do tôi định đoạt sao?
Trần Lộ nói: “Đừng có tính kế lừa ta, ta biết đệ muốn siêu độ ta, đệ không phải có Quỷ Phó sao, kỳ thực có thêm ta nữa thì cũng không nhiều lắm, phải không?”
“Cái đó không giống nhau, mấy Quỷ Phó của tôi đều không phải quỷ hồn trên nhân gian.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi là Thiên sư, công việc chính là bắt quỷ, sao có thể để một con quỷ lưu lại bên người mà không bắt.”
Trần Lộ trầm mặc một hồi, nói: “Nếu bắt không được thì sao?”
“Bắt không được thì còn nói làm gì,” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, “Cô có ý gì hả, muốn chạy sao?”
“Không chạy, nhưng đệ không bắt được ta đâu.”
Nói xong, thân ảnh hóa thành sương khói, chui vào bên trong túi của hắn……
Diệp Thiếu Dương vội vàng mở túi da, chỉ thấy Âm Dương Kính lóe sáng, mặt trên hiện ra khuôn mặt với nụ cười đắc ý của Trần Lộ.
“Ta với Tuyết Kỳ nói chuyện rất hợp gu, muốn ở trong này với nàng, cùng nhau tu luyện, chờ gặp được Đạo Phong ta sẽ ra ngoài. Tiểu đệ, đừng có nhớ ta đó nha, ha ha ha……”
“Còn lâu!” Diệp Thiếu Dương đập một cái lên trên chăn, tính trước tính sau, lại quên mất Âm Dương Kính, thế giới trong gương đã bị Dương Cung Tử hạ cấm chế, chính mình chỉ có thể dùng thần thức mới vào được trong đó, lại không thể thi triển bất kỳ pháp thuật nào, Trần Lộ nếu vẫn kiên trì không chịu ra, mình thực sự cũng chẳng làm gì được cô ta.
Nghĩ nhiều cũng vậy thôi, dù sao người cô ta chờ chính là Đạo Phong, tương lai nếu có gặp hắn, mình sẽ trực tiếp giao ra Âm Dương Kính, tuỳ hắn xử lý.
Để trả đũa, Diệp Thiếu Dương dán lên mặt trên Âm Dương Kính một tấm Bế khí phù, phong toả thế giới trong gương, cô không phải thích vào đó sao, được rồi, vậy thì cô ở luôn trong đó đi nha.
Diệp Thiếu Dương cười hai tiếng xấu xa, chui vào trong đống chăn.
Đầu óc không tự chủ được lại nghĩ tới ba chữ mà Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại, đoán già đoán non ra rất nhiều khả năng, nhưng khi nghĩ đến việc mỗi tháng chỉ có một cơ hội, lại không dám đoán bừa.
Rốt cuộc…… ba chữ này là gì?
(Hết chương)
Comments
Post a Comment