Chương 751-752
ĐẠI CỪU ĐẮC BÁO
Thở không nổi sao còn có thể nói chuyện, bất quá hai ngươi Nhuế Lãnh Ngọc một lòng quan tâm tới hắn, nên bỏ qua thường thức.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn mồm Diệp Thiếu Dương dính đầy thi huyết, do dự một chút, vẫn cúi người xuống, kết quả Tứ Bảo đẩy nàng ra, nói: “Phổi ta lớn, lượng khí được nhiều, cứ để đó cho ta! Hắn là huynh đệ của ta, ta không ngại bẩn!”
Nói rồi phùng mồm dí sát tới.
Diệp Thiếu Dương vội ngồi bật dậy, lui về phía sau hai bước, liên tục xua tay, “Không việc gì... không việc gì, tôi ổn rồi.”
Vừa nói vừa nhìn Tứ Bảo với ánh mắt oán hận như thể muốn nuốt chửng hắn vào bụng.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cũng y hệt cách mà hắn nhìn Tứ Bảo.
Bất chợt......
“Lương Đạo Sinh!!”
Một tiếng gào thét từ dưới chân núi vang lên, giúp Diệp Thiếu Dương vượt qua “kiếp nạn”. 😂
Ba người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người từ dưới chân núi bay tới, chính là Lâm Du.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy, nhịn không được lớn tiếng mắng: “Cô đủ rồi đó nha, lúc đánh nhau nảy lửa thì chẳng thấy mặt mũi đâu, giờ đánh xong rồi tới dính máu ăn phần à.”
Tứ Bảo nói: “Lúc trước cô ta còn giúp bọn ta đối phó Đông Nhân, không biết vì sao nửa ngày không thấy lên trên này, có thể là đánh Đông Nhân mệt quá chăng...”
Sau khi Lâm Du lên núi, nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương phía bên này, tựa hồ như muốn hỏi ý kiến, thấy Diệp Thiếu Dương không tỏ vẻ gì, liền bay thẳng qua chỗ Lương Đạo Sinh.
Lương Đạo Sinh vốn đã như đèn cạn dầu bất ngờ đứng lên, từ trong trường bào lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong dường như có chứa chất lỏng gì đó, mở ra uống một hơi hết sạch, sau đó hai tay kết ấn.
Chỉ thấy sau gáy bỗng nhô lên một cục lớn, chậm rãi di động, giống như có một con sâu bò phía dưới.
“Thứ hắn uống chắc là cổ huyết!” Nhuế Lãnh Ngọc trầm giọng nói, “Ta không biết trong đó có cổ trùng gì, nhưng hắn hiển nhiên muốn cho cổ trùng nhập não……”
Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Sau đó thì sao?”
“Cổ trùng nhập não, có thể phóng thích ra một loại năng lượng thần bí, chỉ trong khoảng thời gian ngắn sau khi thi triển vu thuật, có thể khôi phục mấy phần pháp lực.”
“Hắn thực vẫn không cam lòng.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, “Loại cổ thuật này chỉ có thể duy trì chừng hơn mười phút , sau đó bị cổ trùng phản phệ, hắn chết là cái chắc.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, theo lời nói của Lãnh Ngọc, thì dù có đánh thắng Lâm Du, đối với Lương Đạo Sinh cũng chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa ư?
Lúc này Lương Đạo Sinh quay đầu tới nhìn hắn một cái, từ ánh mắt đó, Diệp Thiếu Dương mơ hồ hiểu ra, đây là ánh mắt một chiến sĩ: Tình nguyện chết trận, cũng tuyệt đối không khoanh tay chịu chết!
Liên tưởng đến thời khắc cuối cùng hắn triệu hồi Đông Nhân tới đối phó mình, mới đầu Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất bực bội: Nếu hắn tự mình kết thúc, còn có thể lưu lại chút thanh danh, khiến người tôn kính, thế nhưng hắn lại lựa chọn đánh lén.
Hành vi tiểu nhân đê tiện này, đương nhiên khiến người khác căm ghét vô cùng.
Tuy nhiên nghĩ cho cùng, vì sao hắn lại muốn làm như vậy, dù gì cũng không sống nổi, còn phải lăn lộn cực khổ thế làm gì?
Nhớ lại những lời lúc trước hắn đã từng nói qua, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình: Hắn đúng là liều mạng, đến thanh danh cũng không cần, muốn điều động Đông Nhân giết chết mình, là để bảo vệ Tử Nguyệt trấn thủ trận pháp, cố chấp đi theo con đừng mà hắn đã lựa chọn, vì thế không tiếc cõng trên lưng cái danh tiểu nhân đê tiện……
Loại người này, căn bản là không thể dùng định nghĩa thiện ác theo kiểu truyền thống mà phán xét. Đáng tiếc hắn còn nợ mấy chục mạng người, nhất định phải tự mình trả lại, nói cách khác, Diệp Thiếu Dương thực sự muốn chừa lại cho hắn một cái mạng.
Lúc này, Lâm Du đã lướt tới trước mặt Lương Đạo Sinh, mở to hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, trong ánh mắt rực cháy ngọn lửa hận thù.
Kẻ thù gặp mặt, không phải nói nhiều lời vô nghĩa, Lâm Du nâng hai tay lên, một thân quỷ khí hội tụ, lao qua đó.
Lương Đạo Sinh được cổ trùng kích phát, đã khôi phục vài phần vu lực, vung Phệ Hồn Pháp Trượng nghênh chiến……
Nhuế Lãnh Ngọc dường như chẳng mấy hứng thú với trận chiến này, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vừa rồi ngươi thực sự đã dùng nguyên thần xuất khiếu giết chết Đông Nhân ư, sao có thể làm được như vậy?”
Diệp Thiếu Dương liền giải thích một lượt: Trong thời khắc Đông Nhân vọt tới trước mặt, hắn biết bản thân lúc đó không phải đối thủ, vì thế nhân lúc Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng vây khốn nó, hắn đã thi triển thuật nguyên thần xuất khiếu……
Cũng do Đông Nhân đã sớm mang thương tích đầy người, lại bị Nhuế Lãnh Ngọc đâm xuyên mắt trái, còn mình thì nắm chắc thời cơ, mới có thể nhắm ngay đỉnh đầu Đông Nhân tung một đòn trí mạng, bất quá vì nguyên thần vô hình, cho nên hai người Nhuế Lãnh Ngọc không nhìn thấy thân hình của hắn.
Hai người Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, kinh ngạc không thôi.
Tứ Bảo bất đắc dĩ nói: “Lần đó ngươi cùng ta nguyên thần xuất khiếuđi kiểm tra phong ấn dưới giếng, lúc ấy cũng là lược thi pháp thuật, ta đã cảm thấy ngươi thực khủng bố, không ngờ nguyên thần của ngươi còn có thể giết địch, quả thực không đúng lẽ trời.”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng giật mình nói: “Nguyên thần giết địch, sao mà ngươi làm được, Mao Sơn bí thuật ư?”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Thật sự không phải, chẳng qua gần đây tôi có học được một môn pháp thuật từ Thiên Thư, bất quá cũng phải căn chuẩn thời cơ, đánh thắng bất ngờ, một khi thất bại, nguyên thần sẽ tiêu tan, không còn cơ hội trở lại thân thể, cũng coi như là pháp thuật liều mạng.”
“Có thể có cơ hội liều mạng, xem ra cũng không tồi.” Nhuế Lãnh Ngọc cảm khái nói, nhìn trận chiến trước mặt, nói: “Chúng ta có cần động thủ không?”
Diệp Thiếu Dương cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, Lâm Du cùng Lương Đạo Sinh đánh nhau quyết liệt, xem ra nhất thời cũng không thể phân thắng bại, lắc đầu nói: “Đây là ân oán giữa hai người bọn họ, cứ để bọn họ tự mình giải quyết, tôi muốn điều tức khôi phục một chút, phòng lát nữa lại có biến.”
Nói xong khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp điều tức. Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo lập tức áp sát bên cạnh hắn, một trái một phải, giống như hộ pháp.
Diệp Thiếu Dương dùng chính là phương pháp thổ nạp “Đại Chu Thiên” được thôi diễn từ Lạc Thư, lúc trước tại miếu Quan Đế đã thổ nạp mấy vòng Chu Thiên, loại bỏ thành công cổ độc trong cơ thể, hơn nữa cương khí khôi phục cũng rất nhanh, so với phương pháp Tiểu Chu Thiên mà mình tu luyện mười mấy năm thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Bất quá hắn mới thôi diễn được bốn thiên tâm pháp, chỉ có thể vận dụng được bốn đường kinh mạch trong Kỳ Kinh Bát Mạch để tiến hành thổ nạp, hiệu quả cũng bị giảm bớt, trong lòng thầm nghĩ khi nào quay về sẽ phải nhanh chóng thôi diễn bốn thiên còn lại, vận khí thổ nạp bát mạch cùng một lúc, để xem rốt cuộc hiệu quả sẽ khủng đến mức nào.
Thổ nạp một vòng Chu Thiên, Diệp Thiếu Dương đã loại bỏ được hoàn toàn cổ độc cùng khí âm hàn còn sót lại trong cơ thể, cương khí cũng khôi phục được ba phần, đang định thổ nạp thêm một vòng Chu Thiên, kết quả từ hướng đối diện truyền đến một tiếng ngâm khẽ, khiến hắn bừng tỉnh, trợn to mắt nhìn:
Lâm Du đầu tóc rũ rượi, vết thương chồng chất trên người, quỷ huyết giàn giụa, nhìn qua khủng bố kinh người.
Đối thủ của cô ta - Lương Đạo Sinh cũng chẳng khá hơn là mấy, cả người quần áo tả tơi rách nát, một con mắt giống như bị đâm, tròng mắt lòi ra, lủng lẳng dưới hốc mắt, chỉ có mạch máu còn dính lại, cho dù hắn có dùng vu độc, thì cũng sắp như đèn cạn dầu.
Tuy nhiên hắn vẫn vô cùng hung hãn, hai tay run rẩy giơ cao pháp trượng, lợi dụng hung khí này đối kháng Lâm Du, bất quá động tác đã trở nên chậm chạp cứng đờ, nhìn qua thì chẳng mấy chốc sẽ không trụ nổi mà ngã xuống.
“Lương Vu sư, ngươi cũng có ngày hôm nay ...ha..ha!” Lâm Du rõ ràng có thể một nhát khiến hắn mất mạng, những vẫn thủ chứ không tấn công, cố ý châm chọc bỡn cợt hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn Lương Đạo Sinh bước chân tập tễnh hai tay run rẩy, cảm thấy có chút không đành lòng, hướng Lâm Du hét lên: “Ngươi kết thúc hắn nhanh đi!”
”Kết thúc hắn!” Lâm Du ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến độ nước mắt quỷ trào ra , “Lúc trước hắn sai người trói buộc ta, dùng gậy gỗ đánh nát đầu gối ta, ta đau đớn cầu xin hắn kết thúc ta, hắn nào có buông tha! Ta bị nhốt ba mươi năm, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng kết thúc hắn!”
Lương Đạo Sinh thở hồng hộc như trâu, vẫn cố trấn định để nói: “Không tồi, đến đây nào, báo thù thay cho hơn bốn mươi người kia đi!”
“Ha.. ha.. ha... ngươi còn ra vẻ anh hùng à!” Lâm Du há miệng thật to, một đạo thanh quang từ trong miệng bay ra, càng ngày càng sáng.
Ba người Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, đó là một đóa hoa sen, từ trong miệng cô ta đang từ từ bay ra.
Tứ Bảo tinh mắt, thất thanh kêu lên: “Mẹ kiếp, là pháp khí của Nga Mi Sơn - Ngũ Bảo Kim Liên! Thì ra ở trong tay cô ta!”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy lấy làm kinh hãi, Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi Sơn, cùng với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của Mao Sơn, Kim Văn Bát Vu của Ngũ Đài Sơn đều là cực phẩm pháp khí trong giới pháp thuật, nhìn thấy pháp khí không có gì đáng sợ, khiến Diệp Thiếu Dương khiếp sợ chính là: Pháp khí được coi như trấn sơn chi bảo của Nga Mi Sơn, sao lại ở trên người Lâm Du, lập tức lẩm bẩm nói:
“Thân phận của Lâm Du thực không bình thường a……”
Tứ Bảo cau mày, nói: “Cô ta là quỷ, pháp khí này là thực thể, làm sao cô ta có thể bảo tồn được?”
“Ngươi xem cô ta nhả nó ra từ trong miệng, chắc lúc trước đã bảo tồn nó trong bụng thi thể, sau khi quỷ thi hợp nhất, có quỷ thân, tự nhiên có thể dùng.”
Suy đoán của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương cũng tán đồng, ở trong thân thể ba mươi năm, chẳng khác nào dùng huyết nhục nuôi dưỡng ba mươi năm, đã hoàn toàn được luyện hóa, cho nên cô ta có thể dùng thân xác quỷ thi điều khiển pháp khí này, nếu là quỷ hồn khác, xem chừng không chờ nổi đến khi đối địch, đã sớm bị linh lực pháp khí đánh tan từ lâu rồi.
Sau khi Ngũ Bảo Kim Liên bay ra, bên trong kim quang trang nghiêm, còn xen lẫn một tia quỷ lực đỏ như máu, người vật tương dung, điều này càng là chứng tỏ suy đoán vừa rồi của Nhuế Lãnh Ngọc là đúng.
“Ta không hiểu, nếu thân phận cô ta không bình thường, năm đó lại mang theo pháp khí này tới đây, vì sao còn bị nhốt ba mươi năm, Nga Mi Sơn sao không phái người tới điều tra?” Tứ Bảo buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Để xong việc này, có rảnh sẽ đi Nga Mi Sơn hỏi thăm một chút, nhân tiện đưa pháp khí trả về đó.”
Tứ Bảo cười he he, “Ngươi đi đi, trên Nga Mi Sơn đều là ni cô, có rất nhiều người đẹp đó nha.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Xem ra ngươi cũng rất quen thuộc với nơi đó nha, quả nhiên hòa thượng ni cô cùng chung một nhà.”
Câu phản bác quá hiểm, đến băng sơn mỹ nhân Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhịn được, cong môi cười.
Tứ Bảo không còn lời nào để nói, chỉ biết trợn to mắt.
Ba người tiếp tục quan sát trận đấu:
Sau khi Lâm Du lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, quỷ khí toàn thân bạo trướng, rót nhập Kim Liên, hét lớn một tiếng, Kim Liên lăng không xoay tròn, bay về phía Lương Đạo Sinh.
Lương Đạo Sinh vất vả giơ Phệ Hồn Pháp Trượng lên, vốn định ngăn cản, nhưng đột nhiên thở dài, dùng hết sức lực, vứt pháp trượng sang bụi cỏ bên trái.
Ba người Diệp Thiếu Dương thấy vậy cả kinh, trong lúc nguy cấp, Lương Đạo Sinh lại vứt bỏ pháp khí của mình, hắn lại muốn chơi cái trò gì đây?
Ngũ Bảo Kim Liên bay đến trên đầu Lương Đạo Sinh, không ngừng xoay tròn, đột nhiên hắc quang đại phóng, cánh hoa hóa thành ngọn lửa màu đen, giống như một nồi lửa, úp xuống đầu Lương Đạo Sinh.
Lưu hỏa bao trùm Lương Đạo Sinh, lập tức thiêu đốt, hơn nữa hắc khí lan tràn, tiến vào trong cơ thể.
Lương Đạo Sinh mau chóng biến thành một hoả nhân, toàn thân bốc cháy.
“Kim Liên nghiệp hỏa sao?” Tứ Bảo kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó lại phủ định chính mình, lắc đầu nói: “Đây là hắc hoả, không phải kim Liên nghiệp hỏa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chẳng có gì là lạ, cô ta là quỷ thi, sao có thể phát động Kim Liên nghiệp hỏa, đây là lợi dụng linh khí của Kim Liên, dẫn liệt hoả Địa Ngục tới, pháp sư sợ nhất là bị như thế này.”
“A……” bị liệt hoả Địa Ngục thiêu đốt, Lương Đạo Sinh nhịn không được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngã xuống đất quay cuồng, quần áo trên người nhanh chóng bị thiêu rụi, tiếp đó là da thịt, mỡ cháy xèo xèo nhỏ xuống, càng làm lửa bốc mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã bị thiêu rụi, toát ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Ba người Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau.
Lương Đạo Sinh, một Vu sư tông chủ, cứ như vậy mà bị thiêu sống đến chết.
Nhưng bất quá đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi thân thể hắn bị cháy thành than, hồn phách ly thể, tả xung hữu đột, nhưng trốn không thoát khỏi phạm vi của liệt hỏa Địa Ngục, bị thiêu đến kêu gào thảm thiết.
“Ha ha... ha ha ha……”
Lâm Du vừa cười một cách điên cuồng, vừa khống chế liệt hỏa Địa Ngục, không hề lưu tình mà đốt cháy hồn phách Lương Đạo Sinh, dường như liệt hoả đang thiêu đốt hừng hực kia không phải là lửa ma, mà chính là ngọn lửa thù hận trong lòng cô ta.
“Lương Đạo Sinh, ngươi cũng có hôm nay, ngươi cũng có hôm nay...ha...ha! Ta muốn đốt ngươi đến hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục!”
Lâm Du vừa dứt cười, đột nhiên lớn tiếng khóc oà lên, cảm xúc dồn nén ba mươi năm bộc phát, nhìn qua cũng vô cùng đáng thương.
Cảnh tượng thảm thiết này, khiến ba pháp sư như bọn họ cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ vẻ do dự, nói: “Như vậy thực sự tốt sao?”
Diệp Thiếu Dương lập tức chạy như bay qua đó, kỳ thực không cần Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở, hắn cũng đã không thể kìm chế.
“Thiên địa vô cực, khu ma nhiếp hồn!”
Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, nhảy bật lên, một chưởng chụp đánh lên Ngũ Bảo Kim Liên, Kim Liên lung lay một chút, nhưng không bị đánh rơi.
Diệp Thiếu Dương có chút sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra: Lâm Du đã dùng toàn thân tu vi để khống chế Kim Liên, còn mình thì không có pháp khí trong tay, chỉ dựa vào pháp quyết khẳng định không thể đánh hạ, vì thế dừng lại, nói với Lâm Du: “Hắn chịu tội cũng đã đủ rồi, tiếp tu j như vậy hắn sẽ bị hồn bay phách tán. Dừng tay lại đi.”
Lâm Du giận dữ hét lên: “Ta chính là muốn hắn hồn bay phách tán!”
“Hắn giết nhiều người như vậy, sau khi chết xuống Âm Ty, đương nhiên sẽ bị xét xử thoả đáng, nếu ngươi khiến hắn hồn bay phách tán, chỉ có thể gia tăng tội nghiệt của chính mình, đến lúc ngươi xuống Âm Ty cũng không hơn gì hắn.”
Hiện tại trong tay không có pháp khí, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể khuyên giải như vậy, miễn sao không chọc giận Lâm Du, vạn nhất cô ta trốn thoát, thì sẽ còn phiền phức lớn hơn nữa.
“Ngươi đã giết hắn, lại làm thiêu đốt hồn phách hắn bằng liệt hoả, chịu đau đớn lâu như vậy, Lâm Du, so với ngươi cũng không sai biệt lắm đâu.”
Lâm Du trầm mặc không nói, chỉ điều khiển Kim Liên, không ngừng dùng liệt hoả thiêu đốt quỷ hồn Lương Đạo Sinh.
Diệp Thiếu Dương liền tiến tới bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, thực sự không đành lòng, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta hứa sẽ để ngươi báo thù, đích tay giết chết hắn, ta đã làm rồi, nếu ngươi còn kiên trì diệt hồn phách của hắn, đừng trách ta trở mặt!”
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhát loạt tiến kên, sẵn sàng tư thế.
Lâm Du thu Ngũ Bảo Kim Liên về, thập phần không cam lòng, hai tay giơ cao, lớn tiếng cười ha hả, trong tiếng cười có chút khoái ý vì đã báo được thù, nhưng phần lớn lại là đau khổ bi thương.
Hồn phách Lương Đạo Sinh đã bị thiêu đốt gần như trong suốt, hơi thở thoi thóp.
Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn hai con quỷ, trong lòng cảm khái, Lâm Du báo đại được thù, Lương Đạo Sinh đã bị trả thù, tuy một bên đau đớn thống thổ một bên cười điên loạn, nhưng hai người bọn họ, rốt cuộc ai bi thảm hơn ai?
Vấn đề này, chỉ sợ không ai có thể trả lời.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment