Chương 743-744
TỬ CHIẾN QUẦN CỔ
Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, sống chết trước mắt, sao mình lại nghĩ tới đoạn mở đầu của“Đại Chu thiên”?
Chẳng lẽ phần tâm pháp thổ nạp này, có thể khắc chế được cổ độc?
Tuy không chắc chắn đây chính là tâm pháp Đại Chu Thiên thực sự, nhưng trong lúc sống còn, nếu không muốn chết, cái gì cũng phải thử, không chừng còn có cơ hội, lập tức không suy nghĩ nhiều, trong đầu hình dung lại nội dung thiên thứ nhất, bắt đầu dựa theo đó mà thổ nạp điều tức:
Đặt lưỡi lên vòm miệng(cái này đúng là tác dụng giảm đau an thần nha 😊), khí tụ Đan Điền, dồn xuống Hội Âm, phân thành hai phần, tuần hoàn hai chân, hít vào một hơi, Đan Điền co lại, dụng ý dẫn khí, theo Tâm ra khỏi, men theo Đốc Mạch vượt qua tam quan, lên thẳng đỉnh đầu, sau đó tới hai tai, hợp lại trên đầu lưỡi, cuối cùng là huyệt Bách Hội, lặp lại nhiều lần, vận hành tuần hoàn……(😂cách thức vận khí này chưa được kiểm chứng nha, ai tập theo mà bị tẩu hoả nhập ma thì ráng chịu)
Sau khi tuần hoàn một vòng, cảm giác được lũ cổ trùng bị giết chết không ít, tuy vẫn dồn dập không ngừng, nhưng tâm mạch đã được bảo vệ, vì thế hít sâu một hơi, dựa theo thiên thứ hai bắt đầu thổ nạp……
Hàn sương thi độc trên người dần dung hoá, từ bề mặt da chảy xuống.
Nhuế Lãnh Ngọc cảm giác được lòng bàn tay hắn có chút ấm áp, lại nhìn sắc mặt hắn, vui mừng nói: “Thiếu Dương đỡ hơn rồi!”
Tứ Bảo cũng gật đầu, “Cho hắn chút thời gian, xem ra phải từ từ mới có thể hồi phục.”
Vừa dứt lời, trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng cười lanh lảnh quái dị, Tứ Bảo ngẩn ra, vội vàng lao tới trước cửa sổ, vén chiếu hướng ra ngoài nhìn, một cánh tay trắnh toát, đang từ miệng giếng bên ngoài bò lên, tiếp đó là một cái đầu thối rữa, ngũ quan mục nát, tròng mắt rớt sang một bên, mở cái miệng đầy răng chĩa ra ngoài, hướng hắn cười khanh khách, bò lết trên mặt đất qua đây.
“Quỷ Thi!”
Tứ Bảo ngơ ngẩn.
Lâm Tiêu Hiền cũng vội đi tới, vừa nhìn thấy hình dạng Quỷ Thi, lập tức hét lên một tiếng quái dị, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Một con Quỷ Thi, dù có khủng bố thế nào, Tứ Bảo cũng không coi ra gì, vốn định xông tới đánh chết, thì đột nhiên từ trong miệng giếng lại bò ra tới một con chó bị lột da, đầu vỡ toác, toàn thân huyết nhục mơ hồ, ruột lòi ra ngoài, trợn trừng một con mắt, từ miệng rớt ra thi độc màu xanh, lao về phía trước mặt nữ quỷ kia.
“Thiên uy thiên long!” Tứ Bảo bấm pháp quyết, một chưởng chụp lên đầu cương thi chó, đánh bay nó ra xa, một tay hắn cũng bị thi khí làm cho đau đớn, lúc này Quỷ Thi bất chợt nhào tới.
Tứ Bảo né người, tránh được công kích, từ trong túi lấy ra một chuỗi Phật Châu, tròng lên cổ Quỷ Thi, niệm một lần Khu Ma Chú, đầu Quỷ Thi đứt lìa, thi huyết từ cổ phun ra ào ào, thật thảm hại chẳng muốn nhìn.
Lúc Tứ Bảo đánh chết Quỷ Thi, từ giếng nước lại bò ra một số quái con vật hay côn trùng hình thù kỳ quái, toàn thân đen nhánh bê bết máu, vừa thấy đã biết đó chính là Cổ Trùng trong vu thuật Nam Cương(vùng núi phía nam TQ), đang lao về phía cửa sổ.
Tứ Bảo lấy ra một nắm hạt Bồ Đề, ném thẳng vào lũ Cổ Trùng đó, Nhuế Lãnh Ngọc thấy có động tĩnh, cũng chạy tới, lấy súng diệt hồn, một phát bắn ra, Cổ Trùng lập tức nổ tung, hóa thành máu loãng, nhưng vì Cổ Trùng quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng từ giếng nước bò ra, có một số đã theo chân tường bò đến cửa ra vào.
“Tuyệt đối không thể để bọn chúng vào nhà!”
Tứ Bảo nói xong giao lại nơi này cho Nhuế Lãnh Ngọc, còn mình đi tới trước cửa, lấy Kim Bát giơ lên, miệng bắt đầu niệm Đại Bi Chú, không ngừng chiếu về phía đám Cổ Trùng, những con bị chiếu lập tức hóa thành một làn khói đen biến mất.
Bỗng nhiên, một cơn gió tanh tưởi thổi tới, cây cối phía đối diện chợt phát ra một trận dị động.
Tứ Bảo mở to mắt nhìn, từ trong bụi cây chui ra một gia hoả toàn thân màu xanh thẫm, đầu rất lớn, trụi lủi, mặt trên chỉ lơ thơ mấy sợi hồng mao, hai mắt đỏ ngầu, miệng như bị chia ra làm ba cánh, răng nanh lổn nhổn vương đầy nước dãi màu vàng, thân thể giống như sâu lông, chia thành nhiều đoạn, chuyển động nhanh nhẹn, thoáng một cái đã bò tới đây.
Cửu Âm Đông Nhân!
Sát tinh này rốt cuộc cũng xuất hiện.
Theo sát phía sau Đông Nhân, là một người mặc trường bào vóc dáng cao lớn, đúng là Vu sư Thái Lan - Lương Đạo Sinh!
“Lão súc sinh này đi chết đi!” Tuy tình thế nguy cấp, Tứ Bảo không kìm được mà mắng chửi hắn một câu.
Lương Đạo Sinh ngược lại còn cười, nói: “Thật vất vả mới khiến Thiên sư trúng chiêu, hắn không sống được, các người cũng cùng nhau đến nộp mạng đi.”
Nói xong, trong miệng phát ra một tiếng. Cửu Âm Đông Nhân kia nghe mệnh lệnh, lập tức nhanh chóng vọt tới, nhưng không tấn công Nhuế Lãnh Ngọc với Tứ Bảo, mà men theo chân tường bò lên nóc nhà.
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc tuy biết không thoả đáng, nhưng vì đang ngăn không cho đám Cổ Trùng đó vào nhà, nên không dám thoát ly trận địa.
“Ngươi cõng Thiếu Dương đi đi, cẩn thận né tránh!” Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu lại nói với Lâm Tiêu Hiền.
Lâm Tiêu Hiền xem ra cũng là một hảo hán, lập tức mạnh mẽ khắc chế sợ hãi, tiến tới nâng Diệp Thiếu Dương lên, vừa ôm được hắn, đột nhiên trên đỉnh đầu “rầm” một tiếng, gạch ngói rơi xuống, vừa ngẩng đầu lên, một cái lưỡi dài đỏ như máu chọc thủng nóc nhà, từ từ hạ xuống.
Lâm Tiêu Hiền lập tức bị doạ suýt nữa té nhào, đầu lưỡi kia khua khoắng, quét ngay trước mặt, một mùi tanh hôi ập tới, Lâm Tiêu Hiền khó có thể đứng dậy, thời khắc sắp bị đầu lưỡi cuốn, Nhuế Lãnh Ngọc một bước từ xa vọt tới, rút ra Toái Hồn Trượng, quất thẳng vào đầu lưỡi.
“Ngoao!”
Một cổ hắc khí phụt ra, đầu lưỡi run rẩy rụt lại, Nhuế Lãnh Ngọc cũng bị cỗ thi khí thật lớn chấn lui hai bước, quay đầu lại nhìn, đã có một ít rắn rết cổ trùng bò vào, trong đó còn có một khối hoạt thi giòi bọ nhung nhúc đầy người.
“Không chống được nữa rồi!” Tứ Bảo cũng thấy cảnh tượng như vậy, lớn tiếng nói, “Các người mau đưa Thiếu Dương phá vây, ta ở lại chống đỡ.
“Không được, chúng ta chạy không thoát đám Cổ Trùng này!” Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng đánh nát đầu hoạt thi, thi thủy nhầy nhụa cùng thi trùng phụt ra, có một ít bắn lên người, ghê tởm thiếu chút nữa thì nôn ra, nhưng lúc này phía trên đầu một lần nữa có gạch ngói rơi xuống, con Đông Nhân lại thò lưỡi xuống khua khoắng.
Nhuế Lãnh Ngọc một tay đẩy Lâm Tiêu Hiền ra, lại dùng toái hồn trượng liều mạng quất một cái, đánh lui cái lưỡi, Hổ Khẩu (phần lõm giữa nhón cái và ngón trỏ) hai tay cũng tê dại, thở dốc.
Lâm Tiêu Hiền cõng Diệp Thiếu Dương, chạy loanh quanh khắp nơi trong phòng, tránh đòn tấn công của Đông Nhân, nhưng con Đông Nhân kia thực thông minh, đầu lưỡi chặn ngay trước mặt hắn đâm tới, sau đó quét ngang, cũng may Lâm Tiêu Hiền cũng đủ cơ linh, mấy lần liên tiếp né tránh thoát hiểm.
Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng dùng súng diệt hồn tiêu diệt đám Cổ Trùng đang bò vào trong nhà, không rảnh để ý tới hắn.
Tình huống đã trở nên thập phần hung hiểm, hơn nữa ngày càng nhiều Cổ Trùng ào ào bò vào phòng, tất cả mọi người đều biết sớm muộn cũng sẽ bị thất thủ, nhưng không còn cách nào khác, dù có liều mạng phá vòng vây ra ngoài, nhưng tại vùng đất hoang vu này, một khi đám Cổ Trùng cùng Đông Nhân đuổi theo, không còn nhà cửa để dựa vào, chết càng nhanh hơn.
“Ngươi đưa Tiểu Lâm đi đi, ta sẽ cùng chết với Thiếu Dương, các người không nên lưu lại!” Nhuế Lãnh Ngọc lạc giọng hướng Tứ Bảo hét lên.
“Hắc hắc,” Tứ Bảo cười gượng đáp lại, trong đầu lại nghĩ tới hiến thân, chết không vấn đề, quan trọng là phải chết có giá trị, làm sao hiến thân mở một đường máu, ép Nhuế Lãnh Ngọc đưa hai người Diệp Thiếu Dương chạy trốn?
Đúng lúc này, Lâm Tiêu Hiền đang bị Đông Nhân làm cho khốn khổ trầy trật bỗng nhiên mở miệng: “Tôi nhớ, cách đây 1000 mét về hướng Bắc, có một ngôi miếu Quan Đế, rất linh, chúng ta tới đó tránh nạn có được không?”
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo đều ngẩn ra, 1000 mét mặc dù hơi xa, nhưng cũng đáng để liều mạng, nếu có thể mượn thần uy của miếu Quan Đế, thì vẫn còn cơ hội, Tứ Bảo lập tức gật đầu, tháo vòng Xá Lị từ trên cổ xuống, quăng về phía trước, chắp tay lầm rầm niệm: “Úm, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng!”
Lục Tự Chân Ngôn của Phật môn, thần uy không thua kém gì Đạo gia, vòng Xá Lị không ngừng xoay tròn, phát ra kim quang trang nghiêm, bức lui đám Cổ Trùng đang không ngừng sinh sôi, mở ra một con đường.
“Đi thôi!” Nhuế Lãnh Ngọc ra lệnh một tiếng, Lâm Tiêu Hiền cõng Diệp Thiếu Dương, mau chóng xông ra ngoài, Nhuế Lãnh Ngọc theo sát đằng sau, bảo vệ trái phải.
Tứ Bảo sau cùng, thấy bọn họ đã thoát khỏi vòng vây, lúc này mới thu hồi vòng Xá Lị, thấy Lương Đạo Sinh hai tay kết ấn, cũng không biết hắn thi triển pháp thuật gì, trong lúc tình thế cấp bách lấy ra bảy hạt Bồ Đề, hình thành “Thất tương la sinh tượng”, đánh về phía Lương Đạo Sinh.
Lương Đạo Sinh cảm giác được nguy hiểm, hai mắt mở ra, tạm ngừng làm phép, lui về phía sau nửa bước, hai tay làm ra một tư thế kỳ quái đẩy về phía trước, một cỗ kình lực đen sì từ giữa lòng bàn tay phụt ta, bảy hạt Bồ Đề lơ lửng trước mặt hắn một lát, tiêu hao hết pháp lực, rơi xuống.
“Ái chà, lão già Thái Lan này quả là khó đối phó!”
Tứ Bảo cắm đầu chạy, đuổi theo ba người Nhuế Lãnh Ngọc, cùng cô hộ tống một mạch chạy về hướng Bắc, không ngừng đánh đuổi lũ độc trùng bám theo.
Thể lực của Lâm Tiêu Hiền xem ra cũng không tồi, cõng Diệp Thiếu Dương sải bước như bay.
Thời khắc mấu chốt thế này, Tứ Bảo ngược lại xem nhẹ sinh tử, vừa ngăn địch, vừa quay sang hỏi: “Tiểu tử ngươi thể lực sao lại tốt như vậy?”
“Tôi đã luyện chạy vượt rào sáu năm, từng đại diện cho tỉnh đội đi thi đấu!” Lâm Tiêu Hiền thở dốc nói.
“Thế có thắng không?”
“Không có, bị Ngưu Tường đánh bại.”
Tứ Bảo cười hắc hắc, “Tốc độ của ngươi hôm nay, nhất định có thể thắng hắn.”
Lâm Tiêu Hiền thở dài, “Tôi vốn muốn xem náo nhiệt, đâu nghĩ mọi việc sẽ thành thế này, tôi còn chưa muốn chết, tôi còn muốn cưới sư muội.”
Con Cửu Âm Đông Nhân kia, kẹp giữa đám độc trùng, cùng chúng gắt gao đuổi theo, khoảng cách càng ngày càng gần.
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc phân công, Nhuế Lãnh Ngọc dùng súng diệt hồn giết cổ trùng, Tứ Bảo dùng Kim Văn Bát Vu không ngừng chiếu về phía Đông Nhân, mượn linh lực của Thần Khí, ngăn cản phần nào tốc độ của nó.
Lương Đạo Sinh cũng đang đuổi theo, nhưng rất chậm, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười đắc thắng, hắn tin chắc mấy người này đêm nay tuyệt đối không thể trốn thoát.
Chạy được mấy trăm mét, Lâm Tiêu Hiền đột nhiên ngừng lại, ngây ngốc nhìn về phía trước.
“Sao vậy?” Tứ Bảo hỏi.
“Chạy...chạy sai hướng rồi, hình như không phải chính Bắc, mà là…… Đông Bắc.”
Tứ Bảo thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, mắng: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Đông Bắc...Đông Bắc, đúng vậy... ngươi xem đi, ngay trên ngọn núi nhỏ kia!”
Nói xong điều chỉnh phương hướng, chạy về phía ngọn núi cách đó không xa.
Trong khi lên núi, tốc độ của ba người rõ ràng chậm dần, trong khi đó lũ Cổ Trùng lại không bị ảnh hưởng, điên cuồng lao tới.
Lương Đạo Sinh cũng đoán được ý đồ của bọn họ, miệng không ngừng niệm chú, thúc giục đám độc trùng cùng Đông Nhân tấn công nhanh hơn.
Đối với Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc, Cổ Trùng còn dễ đối phó, nhưng con Đông Nhân kia quả thực rất đáng sợ, sau khi lên núi, gia hỏa này đột nhiên trở nên cuồng loạn, không ngừng phun ra thi độc, đối chọi lại với linh quang của Kim Văn Bát Vu, dần dần tiến tới.
“Ầm!” đầu lưỡi của Đông Nhân mạnh mẽ tập kích, quét một đường lên Kim Văn Bát Vu trên tay Tứ Bảo, cái miệng hôi thối đầy máu lao tới cắn hắn.
Tứ Bảo lui cũng không lui, ngược lại còn khẽ mỉm cười, chắp tay trước ngực, định thiêu đốt tu vi, cho dù không thể đồng quy vu tẫn - liều mạng cùng chết, nhưng cũng có thể ngăn cản được chốc lát.
Đúng lúc này, một đạo quỷ khí từ mặt bên ập tới, đánh bay đầu lưỡi của Đông Nhân, tiếp đó một bóng người bay tới, ngừng lại trên không phía đối diện.
Tứ Bảo tập trung nhìn kỹ, là Lâm Du đã tới, tức khắc hít một hơi thật dài, lau mồ hôi nói: “Ngươi tới rồi sao!”
Lâm Du một thân quỷ lực toát ra, bao trùm Đông Nhân, âm thầm nói: “Ta chỉ có thể ngăn cản nó, ác tặc các ngươi tự mình đối phó, còn không đi mau!”
“Cố gắng chống đỡ a, chờ Diệp Thiếu Dương tỉnh lại là ổn!” Tứ Bảo nói xong, cầm Kim Văn Bát Vu lên, giết chết hai con cổ trùng hình dạng như con rết, chạy như bay lên núi.
Lương Đạo Sinh đuổi tới, liếc nhìn Đông Nhân đang quyết đấu với Lâm Du, có chút do dự, không tham gia trận đấu, mà sải bước nhanh chóng rượt đuổi lên núi, vất vả lắm mới tương kế tựu kế dồn Diệp Thiếu Dương vào đường chết, hắn quyết sẽ không bỏ lỡ cơ hội này!
Mấy người Nhuế Lãnh Ngọc leo lên đến nơi, chăm chú quan sát, đúng là có một toà kiến trúc nằm trên đỉnh núi, tường vàng ngói đỏ, là một ngôi miếu, cửa chính có treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ “Trung Nghĩa Càn Khôn”, đúng là miếu Quan Đế, vội vàng cùng nhau chạy vào bên trong.
Lâm Tiêu Hiền hạ Diệp Thiếu Dương xuống, đặt hắn ngồi dưới đất. Nhuế Lãnh Ngọc tung ra mấy cây gậy huỳnh quang, chiếu sáng xung quanh, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, chỉ thấy hắn mồ hôi túa ra như mưa, thi độc trên mặt đã được gột rửa sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa thể mở mắt ra được.
“Xem ra phải một lúc nữa mới có thể tỉnh lại.” Tứ Bảo nói, “Chúng ta tiếp tục chống đỡ một hồi, chờ hắn tỉnh lại mới tính.”
Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu lại nhìn, có ba tượng người trong đại điện ngôi miếu: bên trái là một vị tướng quân mặt đen tay cầm chuỳ đồng, chính là Chu Thương, bên phải là một vị bạch diện tướng quân, là con trai của Quan nhị gia - Quan Bình, pho thần tượng chính giữa râu dài rất đẹp, mặt đỏ tựa trọng táo, mắt phượng mày tằm, tay cầm một cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao, tuy chỉ là tượng đất, nhưng có thể cảm giác được khí chất uy lâm thiên hạ.
Đúng là thiên cổ Võ Thánh Quan Nhị Gia.
Nhuế Lãnh Ngọc khom người bái lạy, sau đó xoay người quan sát, ngôi miếu không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa chính, vì thế cùng Tứ Bảo canh giữ hai bên, không ngừng đánh chết đám Cổ Trùng lọt vào.
Trong miếu Quan Đế, toả ra một cỗ túc sát khí tràng, có thể bức lui độc trùng, áp lực của hai người cũng giảm bớt, Cổ Trùng bị giết dần, sau một hồi chẳng còn lại là mấy, hai người đang muốn thở phào một hơi, Vu sư Thái Lan kia đột nhiên xuất hiện, từ xa nhìn bốn chữ “Trung Ngĩa Càn Khôn” trước miếu Quan Đế, khẽ cau mày, thoáng lộ vẻ kính sợ.
Tiếp theo hắn nâng trường bào, quỳ xuống mặt đất, hướng về miếu Quan Đế bái lạy, miệng nói: “Đại Đế bên trên, tại hạ chỉ vì giết địch, vô tình mạo phạm oai nghiêm của Đại Đế, xin đắc tội!”
Nói xong ngẩng đầu lên, từ trong áo lấy ra một cái đỉnh nhỏ bằng đồng, cầm trong tay, miệng lầm rầm niệm, tiếp đó dùng sức một thổi một hơi vào phía dưới đỉnh đồng.
Đỉnh có mười tầng, vô số lỗ nhỏ, bị hắn thổi một hơi như vậy, lập tức khói đen toả ra, hóa thành vô số âm hồn hình xương khô, thân mặc chiến giáp, tay cầm đủ loại binh khí, kêu trời khóc đất bay về hướng cửa miếu.
“Tên này không hổ là Vu sư, ngang nhiên luyện hồn, lại còn là hồn ma binh lính chết trận!” Tứ Bảo nói xong, lấy ra một khối Kim Châu, không ngừng khuấy động, miệng lầm rầm niệm, thanh quang toả ra tứ phía, đánh thẳng về phía vô số oán quỷ.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng cất súng diệt hồn, lấy ra Bức Dực Song Hoàn, nắm chặt trong tay, sẵn sàng nghêng chiến oan hồn, vô số thân ảnh quân hồn uốn éo tả xuyên hữu đột, chứa đựng một loại cảm giác vừa đẹp lại vừa bạo lực, đáng tiếc Diệp Thiếu Dương vẫn chưa tỉnh, nếu không hắn mà nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ xuýt xoa tán thưởng.
Dưới ánh trăng, bên ngoài miếu Quan Đế, oan hồn hô hào đánh giết, khóc trời kêu đất, hai người Nhuế Lãnh Ngọc liều mạng tận lực, đấu trường trước mặt căng thẳng mà lạnh buốt.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment