Chương 737-738

Ý ĐỒ CỦA ĐẠI TẨU

Diệp Thiếu Dương đứng phía trước cửa sổ yên lặng hồi lâu, quay người lại, nhìn thấy Trần Lộ cư nhiên đứng ngay phía sau mình, cũng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trần sư tỷ, nghĩ gì vậy?”

Trần Lộ ngơ ngẩn nói, “Ta thật hâm mộ bọn họ a, chỉ cần có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, là người hay quỷ, cũng chẳng có gì hối tiếc.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hoá ra cô ta cũng đã từng trải qua cảm giác yêu đương.

“Trước đây, ta cũng thích một người, huynh ấy là một đạo sĩ, rất tuấn tú.” Trần Lộ thu hồi ánh mắt, dừng lại trên mặt hắn, nói: “So với ngươi có lẽ còn soái hơn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ta bảo lưu ý kiến.”

Trần Lộ cười cười, “Không phải đâu. Trong mắt người tình hoá Tây Thi, trong mắt ta, huynh ấy chính là soái nhất, hơn nữa tính cách huynh ấy với ngươi bất đồng, huynh ấy rất lạnh lùng, thậm chí còn có chút ngang tàng, kỳ thực chúng ta gặp nhau cũng không nhiều, chỉ có hai ba lần……”

Đồng tử của cô ta giãn dần ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa hồ đang chìm vào trong hồi ức nào đó. Diệp Thiếu Dương không đành lòng cắt ngang, chỉ ở một bên nghe, trong lòng thấy có chút gì đó không đúng, thực sự có đạo sĩ còn đẹp trai hơn mình sao?

“Pháp lực huynh ấy thâm sâu, ta hoài nghi thậm chí còn vượt cả ngươi, huynh ấy rất ít nói, một lần trong lúc ta đuổi giết một con đại yêu, đã gặp được huynh ấy, khi đó ta bị đại yêu đả thương, huynh ấy đột nhiên xuất hiện, cứu giúp ta.”

Nói đến đây, trên mặt Trần Lộ bỗng ửng đỏ. “Lúc ấy ta bị đại yêu đả thương trên ngực, yêu độc nhập thể, huynh ấy vì ta mà cởi bỏ quần áo, tiến hành cứu trị, khi đó ta đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhìn thấy mặt huynh ấy ngay sát mặt, giây phút ấy ta đã nhận ra mình yêu thích huynh ấy……”

“Lãng mạn quá a.” Diệp Thiếu Dương đáp lại một câu, cả người nổi lên một lớp da gà, hai người này quen biết nhau, đúng là quá ly kỳ, cứ như kịch bản trong tiểu thuyết võ hiệp! Tây Môn Xuy Tuyết ư?

Trần Lộ âm thầm thở dài, “Sau khi ta tỉnh lại, huynh ấy ở bên cạnh chăm sóc ta hai ngày, ta dò hỏi xuất thân tông môn của huynh ấy, có thể huynh ấy không muốn vướng nợ nhân tình, nên không nói cho ta biết, đến tên cũng chẳng lưu lại, sau này trước khi huynh ấy đi khỏi, còn dạy cho ta một môn pháp thuật để tự bảo vệ chính mình.”

“Pháp thuật gì vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi, thiên hạ đạo thuật đều từ Mao Sơn mà ra, chỉ cần là pháp thuật Đạo môn, trừ phi là bổn tông bí truyền, phần lớn mình đều có thể nhìn ra được nguồn gốc.

“Ta hiện là quỷ thân, thực vô pháp thi triển, bất quá ta còn nhớ rõ khẩu quyết, hai câu đầu chính là: Càn định phong sinh, hóa phong bão nguyên, tật phong quá nhĩ, chuyển kiên hồi sinh…… Sau đó ta cũng điều tra qua, căn bản không có chút manh mối, đúng rồi Diệp sư đệ, ngươi là Thiên sư Đạo môn, kiến thức nhất định sâu rộng hơn ta, có biết đây là pháp thuật của môn phái nào hay không?”

Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, phát hiện vẻ mặt hắn kinh ngạc, cứng đờ giống như tượng đá.

“Diệp sư đệ, ngươi làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên lao tới trước giường, từ trong đống quần áo tìm kiếm túi da của mình, lấy ra một tấm ảnh chụp đã ố vàng, đưa cho cô ta xem.

Trên ảnh chụp là một thiếu niên cùng một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, cậu bé đó chính là hắn, hắn chỉ vào thiếu niên mặc áo dài, vẻ mặt có chút trẻ con đứng bên cạnh, nói: “Gia hoả mà cô gặp được, có phải là hắn không?”

Trần Lộ cau mày nhìn thoáng qua, lập tức kinh hãi kêu lên: “Là huynh sáy, chính là huynh ấy! Bất quá so với ảnh, huynh ấy lớn tuổi hơn một chút, ngươi...ngươi biết huynh ấy sao?!”

Diệp Thiếu Dương khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. “Biết, biết quá đi chứ, hắn đích thực là sư huynh của tôi!”

Khẩu quyết mà Trần Lộ niệm vừa rồi, chính là “Cương khí hóa phong thuật” trong pháp thuật nội môn của Mao Sơn! Trong toàn bộ Đạo môn đương thời, thiên hạ ngoại trừ thầy trò ba người bọn họ, sẽ không ai biết được, cô đương nhiên không tìm ra xuất xứ!

Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã coi qua một chút, Trần Lộ khoảng tầm năm 94 mới bị nhốt trong toà nhà giải phẫu , khi đó Đạo Phong vẫn chưa mất tích, thời gian hoàn toàn trùng khớp!

Lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, từ Phùng Tâm Vũ đến cô nương trước mặt mình đây, đúng rồi, còn có Dương Cung Tử vẫn đang tìm kiếm hắn khắp nơi, xem ra giữa hai người này cũng có dây dưa tình cảm, không khỏi cảm thán, Đạo Phong ơi là Đạo Phong, ngươi thật đúng là lưu tình khắp nơi a, hơn nữa còn mặc kệ là quỷ hồn hay tà linh, thậm chí đến người trong Đạo môn ngươi cũng không buông tha, còn lấy pháp thuật nội môn Mao Sơn đi tán gái, ngươi thực đúng là không đơn giản a……😂

Trần Lộ ngây ngốc nhìn hắn, quá nửa ngày mới hồi phục tinh thần, thất thanh kêu lên: “Huynh ấy là sư huynh của ngươi, trời ơi, thì ra huynh ấy chính là Đạo Phong!”

Đạo Phong năm đó du lãm thiên hạ với mấy đệ tử đại tông môn cùng thế hệ, còn đấu pháp với một số đệ tử Phật gia, chưa một lần thất bại, thanh danh chấn động giới pháp thuật, trên cơ bản ai cũng biết tới, Trần Lộ từng nghe nói qua một chút về hắn cũng không có gì là lạ.

“Đạo Phong…… hiện tại huynh ấy đang ở đâu?”

“Không lâu sau khi cô bị nhốt, hắn cũng mất tích, nhiều năm rồi chưa gặp, bất quá hai ngày trước hắn có xuất hiện qua một lần, đã cứu tôi một mạng.”

Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại một chút sự tình đã trải qua, Trần Lộ nghe xong, cảm thán không thôi, một mình ghé vào cửa sổ, trầm mặc hồi lâu, cảm xúc mới ổn định trở lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Ta muốn ở lại bên cạnh ngươi!”

“Cái gì cơ!”

“Ta là một du hồn, biết chạy đi đâu tìm huynh ấy, nhưng ta có thể lưu lại bên cạnh ngươi, ngươi là sư đệ của huynh ấy, huynh ấy chắc  hắn sẽ tới tìm ngươi, khẳng định là như vậy.” Nghĩ một hồi, lại bổ sung một câu, “Không gặp mặt huynh ấy một lần, ta quyết không từ bỏ ý định!”

Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn cô, “Các người quen nhau bất quá chỉ có mấy ngày, cô cứ như vậy mà thích hắn sao?”

Trần Lộ kiên định gật đầu, “Kể từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, ta đã thích rồi. Loại cảm giác này chắc ngươi chưa từng trải qua, ngươi sẽ không hiểu được đâu.” (😂 nghe như tiếng sét ái tình ấy nhỉ ⚡️)

Diệp Thiếu Dương trái tim rung động, trong đầu hiện ra hình bóng một người, âm thầm hít vào một hơi, nói: “Sao cô biết tôi không có?”

Trần Lộ nhìn vẻ mặt của hắn, muốn hỏi thăm nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không có khả năng lưu cô lại nhân gian lâu dài, bất quá tôi đã nói sẽ giúp cô báo thù, nên trước tiên cô cứ tạm ở đây đi, chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa cô đi.”

Trần Lộ nghĩ sau còn có rất nhiều cơ hội thuyết phục hắn, nên không tiếp tục kiên trì, nói: “Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta vào trong linh phù, ngươi không cần lo cho ta, ta đóng lại thần thức, không nhìn trộm ngươi đâu.”

Trước lúc chui vào linh phù, chợt nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nhìn hắn, có chút thẹn thùng nói: “Đúng rồi, có thể nói một câu cho ta biết hay không, Đạo Phong... là người như thế nào?”

“Đánh giá của tôi về hắn, cô tuyệt đối sẽ không muốn nghe đâu, tôi không muốn làm ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng cô, mau vào thôi, tôi đi ngủ.” Nói xong cố tình muốn cởi áo ra.

Trần Lộ bĩu môi, không cam lòng hóa thành một làn khói, chui vào trong linh phù.

Diệp Thiếu Dương đứng ngơ ngẩn phía trước cửa sổ một lúc lâu, quay trở lại giường, tâm thần rối loạn, vì thế cầm notebook đặt trước mặt, tiếp tục xem hai thiên văn tự chính mình đã thôi diễn ra - từ khi đôi quỷ tình lữ kia đi khỏi, đèn trong phòng đã sáng trở lại.

Trong đầu hồi tưởng những gì Trần Lộ vừa nói, nhịn không được lấy Âm Dương Kính từ dưới gối ra, làm như gương soi, một tay vuốt vuốt khuôn mặt của mình, soi kỹ từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm tự nói: “Ta thấy, dù sao ngươi cũng soái hơn nhiều so với Đạo Phong nha!”

“Phi!”

Một tiếng châm biếm, từ trong Âm Dương Kính truyền đến, thân ảnh Tuyết Kỳ chợt loé lên.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, sắc mặt tức khắc biến thành gan heo, chỉ muốn đâm đầu vào mặt kính mà chết.

Bị hai việc như vậy cùng lúc làm phiền, Diệp Thiếu Dương chẳng còn tâm trạng nào mà ngủ, quyết định tiếp tục thôi diễn Lạc Thư, dùng nửa đêm thời gian còn lại suy đoán ra hai thiên, tinh thần hao tổn thật nhiều, liền đi tắm rửa, gột bỏ sự bức bối, trở lại trên giường, toàn thân cơ hồ kiệt sức.

Điều tức một vòng Chu thiên, khôi phục lại một chút, sau đó lấy bốn thiên văn tự mà mình đã thôi diễn ra đọc, tuy tốn khá nhiều thời gian, nhưng kỳ thực mỗi thiên chỉ có chưa đầy trăm chữ.

Trong quá trình thôi diễn, Diệp Thiếu Dương cũng đã xem qua một lần, lúc này lại nhìn kỹ thêm lần nữa, quả nhiên có một thiên nói về cách thức thổ nạp dẫn khí nhập thể, thiên thứ nhất chủ công Nhậm Mạch, thiên thứ hai Đốc Mạch……

Trong lòng kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ toàn bộ Tiên Thiên Bát Quái thôi diễn ra, chính là Kỳ Kinh Bát Mạch trong cơ thể con người?

Đây rốt cuộc là pháp môn nội tu gì hả? Sao thấy có vẻ phức tạp hơn nhiều so với phương pháp điều khí Tiểu Chu Thiên?

Trong lòng bỗng nhiên ngơ ngẩn, Diệp Thiếu Dương cầm notebook, nhìn chữ viết trên đó, kinh hãi tới cực điểm, phải chăng…… đây là phương pháp điều khí Đại Chu Thiên trong truyền thuyết?

Pháp môn Đạo gia tự thân tu luyện cương khí tên gọi “Chu Thiên Dưỡng Khí Thuật”, là nội tu, vừa thổ vừa nạp, sinh thành cương khí, tích lũy dần dần, lắng đọng tại huyệt Khí Hải.

Cái gọi là tác pháp, chính là cương khí phối hợp pháp khí, thủ quyết, chú ngữ .v.v..., chuyển hoá cương khí để sử dụng, pháp khí đều chứa linh khí, có mạnh có yếu, cũng có thể tăng thêm pháp lực.

Pháp khí mạnh yếu, chủ yếu phụ thuộc vào vật liệu cũng như cách thức luyện chế, một pháp khí tốt, sau khi được khai quang tại Đạo tràng, đem cung phụng trên đại điện, hấp thu hương khói, hàng ngày nghe giảng đạo tụng kinh, linh khí tích lũy từng chút một, sau đó lại được dùng để giết quỷ hàng yêu, tăng thêm sát khí, trải qua mấy trăm thậm chí ngàn năm tích lũy, mới có thể hình thành.

Đừng nói đến một số pháp khí thượng đẳng đương thời, như:
  • Tùng Văn Cổ Định Kiếm & Ngọc Thanh Phất Trần của Long Hổ Sơn
  • Tam đại pháp khí: Tỳ Hưu Ấn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Thái Ất Phất Trần của Mao Sơn
  • Thái Thượng Càn Khôn Khuyên của Chung Nam Sơn
  • Ngũ Bảo Kim Liên của Nga Mi Sơn
  • Kim Văn Bát Vu (hay còn gọi tắt là Kim Bát) của Ngũ Đài Sơn
đều là mấy đại tông môn ngàn năm truyền thừa, dù có là nhị đẳng pháp khí, hay mấy thứ lặt vặt trong tông môn cũng sẽ được cung phụng như vô thượng chí bảo.

Cho nên đối với pháp sư mà nói, một pháp khí tốt chính là khả ngộ bất khả cầu, ý muốn nói chỉ có thể ngẫu nhiên có được, vì thế phải dựa vào tự thân tu luyện là chính.

Phật gia lấy Tâm Kinh đả tọa, Đạo gia lấy thổ nạp Chu Thiên, đều không ngừng tích lũy tăng cường cương khí.

Tâm pháp thổ nạp của Đạo gia, đến từ “Thái Thượng Cảm Ứng Thiên”, có ít nhất ngàn năm lịch sử, cơ sở thổ nạp điều tức dưỡng khí của đệ tử các môn phái Đạo gia khác nhau được gọi là “Tiểu Chu Thiên”, cùng đối ứng với “Đại Chu Thiên”.

Đối với mọi người mà nói, sự tồn tại của“Đại Chu Thiên” chỉ là trong truyền thuyết. Diệp Thiếu Dương từng nghe sư phụ nói qua, nhưng cũng chỉ đại khái dăm ba câu, nói là “Đại Chu Thiên” tâm pháp chỉ tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, sau đó bị Hồng Quân Lão Tổ thu hồi cùng với Tiên Thiên Bát Quái, hơn nữa còn hủy diệt hết thảy câu chữ có liên quan tới tâm pháp Đại Chu Thiên trong Đạo gia kinh điển.

Cho nên tuy thân là Thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng giống như những đệ tử Đạo môn khác, cũng chỉ biết tới “Đại Chu Thiên” như một cái tên mà thôi.

Nhìn câu chữ mà mình đã thôi diễn được ghi chép lại trên notebook, tâm trạng Diệp Thiếu Dương thực kích động: Từ cổ chí kim, đạo sĩ đều dùng Tiểu Chu Thiên thổ nạp, không có tâm pháp khác, mấy thiên văn tự trong tay mình đây, bất luận xem xét thế nào cũng là một phương pháp thổ nạp, có chút tương đồng với Tiểu Chu Thiên, nhưng lại phức tạp thâm ảo hơn nhiều.

Chẳng lẽ đây thực sự là Đại Chu Thiên?

Diệp Thiếu Dương tức khắc có một cảm giác như được hóa thân làm Trương Vô Kỵ, vô cùng kích động khi tìm được bí tịch “Cửu Dương Thần Công”, hít một hơi thật sâu, niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ, thấy nhất định phải quay về Mao Sơn một chuyến.

Thứ nhất: báo lại manh mối về Đạo Phong, xem có thể đòi thêm được thứ gì tốt hay không, thứ hai: để sư phụ xem giúp mấy phần tâm pháp này, nhờ thầy phân tích một chút xem đây rốt cuộc có phải là tâm pháp Đại Chu Thiên, có thể tu luyện hay không.

Nếu đây thực sự là tâm pháp Đại Chu Thiên, thì đó chính là tạo hoá lớn của mình, nếu không phải thì sẽ giống như mấy loại thần công tà phái gì đó trong tiểu thuyết võ hiệp, luyện đến khi tẩu hỏa nhập ma, người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng hối hận cũng không kịp.

Thu mấy đồ vật cất vào trong ba lô, Diệp Thiếu Dương treo chuông chiêu hồn trên cửa sổ, sau đó lên giường nằm, trong đầu trăn trở suy nghĩ một vấn đề:

Đạo Phong vì sao lại muốn đưa Lạc Thư cho mình? Là ý tốt thật sự, hay có mục đích gì đó, nếu hắn không chết, vì sao không tới gặp mình?

“Tinh Tinh Tinh……” Không phải thanh âm của chuông chiêu hồn, mà là tin nhắn di động, Diệp Thiếu Dương cầm di động lên, mở ra thì thấy, là Nhuế Lãnh Ngọc gửi tới một tin nhắn: Sáng mai 8 giờ, nhà ga Cương Thành.

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui sướng vô cùng, liền gửi lại một tin nhắn, nhân tiện hỏi nàng vì sao muộn như vậy còn chưa ngủ, muốn cùng nàng trò chuyện một hồi, nhưng chờ rất lâu, cũng không thấy tin nhắn gửi lại.

Đang định nhắm mắt ngủ, thì tin nhắn lại vang lên, Diệp Thiếu Dương cầm di động, nhìn thoáng qua thấy choáng váng: là tin nhắn Chu Tĩnh Như gửi, hỏi han quan tâm tình huống của hắn.

Cơn buồn ngủ của Diệp Thiếu Dương lập tức bị phá vỡ, cầm di động lên mà ngơ ngẩn.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn tự hỏi chính mình một vấn đề chẳng thể trốn tránh:Rốt cuộc ngươi thích ai?

Trong đầu không ngừng hiện ra giọng nói, dáng điệu, nụ cười của ba người con gái, khiến hắn sắp nổi điên, vì thế đứng dậy, cầm lấy mệnh phù của Trần Lộ, triệu hồi cô ra ngoài.

“Diệp sư đệ, giờ đã quá nửa đêm……” Trần Lộ kinh ngạc nhìn hắn.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn…… cùng cô tâm sự, nhờ Trần sư tỷ giúp tôi phân tích nội tâm một chút, là…… vấn đề tình cảm.”

Trần Lộ nghe xong liền cười, ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Tuy ta không cần ngủ, nhưng quá nửa đêm còn cùng ngươi nói chuyện phiếm, dù sao cũng không tốt chút nào a.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, xua xua tay nói: “Nếu cô muốn tôi lưu cô lại lâu dài, vậy thì cứ quay về ngủ đi.”

“Không cần phản ứng mạnh như vậy chứ,” Trần Lộ sắc mặt ửng đỏ, hướng về phía hắn thẹn thùng cười.

Diệp Thiếu Dương bị dọa đến phát ngốc, cho rằng cô ta có ý gì đó với mình, kết quả Trần Lộ thấp giọng nói: “Ngươi không phải sư đệ của Đạo Phong sao, ngươi đừng có gọi ta là sư tỷ, mà có thể gọi ta hai tiếng ”đại tẩu” được không, nghe sẽ thân thiết hơn một chút.”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hoá đá, cô gái này thực là mê muội a. Bất quá với mình thực chẳng thành vấn đề, gọi là gì thì cũng đều giống nhau. Lập tức ừ một tiếng nói: “Vâng, đại tẩu.”

Trần Lộ trên mặt lộ vẻ hài lòng, nói: “Ngươi không cần nhất thời nịnh ta.”

“Kêu đại tẩu chứ có phải kêu lão bà đâu, có gì mà nịnh với không nịnh” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, “Từ nay về sau tôi sẽ gọi cô hai tiếng - đại tẩu - là được chứ gì.”

“Thật ư?”

Trần Lộ thấy hắn gật đầu, liền nắm lấy tay hắn, “Ngươi là Thiên sư, không thể bỡn cợt lừa dối quỷ thần, nếu ngươi nhận ta làm đại tẩu, thì ta chính là đại tẩu của ngươi...à không, của đệ.  Nếu có ai đó không chịu thừa nhận, đệ sẽ vì ta đứng ra nói chuyện phải trái nha!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình đã bị cô ta gài, còn lâu nha, đúng là đồ lợi dụng! Vạn nhất tương lai gặp được Đạo Phong, cô ta lại đẩy mình ra làm lá chắn, thì biết làm sao đây? Liền vội vàng xua tay.

“Đừng có hại tôi thế chứ, chuyện lằng nhằng giữa hai người bọn cô, tự mình tìm cách giải quyết đi nha, tôi không muốn dây dưa đâu.”

“Đệ đã đồng ý rồi mà, đệ vừa kêu ta là đại tẩu, thì phải để ta làm chủ, trừ phi đệ còn có sư huynh nào khác.”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Tôi…… còn có một sư huynh ngoại môn, cô chắc đã gặp qua, tuy hơi già, nhưng nếu cô không chê thì……”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742