Chương 726-727-728

KÍNH TƯỢNG QUỶ ẢNH 

“Cô…… không muốn nói chút gì sao?”

Vương Bình ngẩn ra, “Tôi? Nói cái gì?” Khéo léo chuyển đề tài, “Bất quá nói thực, Thiếu Dương ca... lần này thật sự rất cám ơn huynh, lúc đó tôi đơn độc một mình cũng nhờ có huynh, bầu bạn tâm tình.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Không phải chuyện này.”

“Cái đó…… có phải huynh muốn hỏi, lúc ấy vì sao tôi lại bỏ huynh đi trước hay không, kỳ thực tôi không nghĩ sẽ bỏ lại huynh……”

Diệp Thiếu Dương vẫn là lắc đầu, “Cũng không phải việc này.”

Vương Bình nhìn hắn, tỏ vẻ mơ hồ.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nhoài người lên phía trước, nhìn Vương Bình. “Tôi muốn nghe chính là: vì cái gì mà cô muốn dụ tôi vào trong đó, là ai đã sai khiến cô?”

Vương Bình chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên đứng lên, “Thiếu Dương ca, huynh nói vậy là có ý gì hả! Huynh đã hoài nghi tôi quá một lần, hiện tại vẫn còn nghi ngờ tôi nữa hả!”

Nói xong, nước mắt rơi lã chã, kéo Tiểu Mã rời đi.

Tiểu Mã vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, bị Vương Bình kéo đi về phía thang máy.

Diệp Thiếu Dương một bước đi tới, chắn trước cửa thang máy, lời đã nói ra, nếu còn chưa làm cho rõ ràng, khẳng định không thể bỏ qua như vậy.

Vương Bình vội trốn ra sau lưng Tiểu Mã.

Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, gãi gãi đầu, “Có chuyện gì hả…… Không thể để ngày mai nói tiếp được không, tôi về phòng sẽ tự mình hỏi cô ấy, chờ cảm xúc cô ấy ổn định lại đã……”

“Không thể, hôm nay nhất thiết phải nói cho rõ ràng. Không có liên quan đến cậu, cứ đứng một bên nghe là được.”

Tiểu Mã cau mày nói: “Nhưng cô ấy là bạn gái của tôi a.”

“Cho nên....?”

Chu Tĩnh Như tiến lên nói: “Tiểu Mã... huynh không biết tình huống, chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, đây cũng là vì tốt cho huynh, để huynh thấy rõ sự thật.”

Tiểu Mã ngơ ngẩn không nói nên lời.

Vương Bình lau nước mắt, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cao giọng: “Vì sao mà huynh cứ luôn hoài nghi tôi hãm hại huynh, rốt cuộc tôi có điểm nào làm huynh chướng mắt như vậy hả, huynh nói đi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi một câu tưởng chừng như chẳng có liên quan gì: “Cô có bị bệnh sợ độ cao hay không?”

“Cái..cái gì cơ?” Vương Bình ngơ ngẩn.

“Cho dù cô không có bệnh sợ độ cao, bảo cô nhảy xuống từ cửa sổ lầu bốn, người bình thường sẽ do dự chần chừ, cho dù lúc ấy cô biết nhảy xuống là có thể quay về, nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng mà nhảy vào khe hở không gian, hậu quả sẽ thế nào nếu bị ngã xuống hả?
Đây là phản ứng theo bản năng của con người, đến Dương Tư Linh xuất thân là pháp sư, cũng chần chừ mãi mới nhảy xuống, trong khi đó cô lại không hề do dự chút nào, lập tức nhảy xuống…… Cô nói cho tôi biết, vì sao cô cứ thế mà nhảy chứ?”

Vương Bình hoàn toàn ngây người, “Là…… là vì chút chuyện nhỏ này hả?”

“Đây là chuyện nhỏ, nhưng những gì tôi hoài nghi lúc trước, chân tướng đã rất rõ ràng.”Diệp Thiếu Dương thở dài, “Tôi thật sự không nghĩ sẽ nghi ngờ cô.”

“Không...không... ” Vương Bình liên tục xua tay, “Được thôi, nếu huynh muốn nói đạo lý, tôi sẽ cùng huynh nói, cho dù tôi cố ý hãm hại huynh, nhưng bệnh sợ độ cao giống như bản năng a, lúc ấy tôi khắc phục được thì sao nào?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cứ cho là vậy đi, có thể do cô khắc phục được bản năng, thế nhưng lúc ấy vì cứu cô, tôi tình nguyện lưu lại, bị thây ma cắn chết như vậy, chẳng lẽ tôi không sợ chết? Cô thực chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, không muốn chết cùng tôi, cô một lòng muốn chạy, cảm xúc khắc chế nỗi sợ hãi này, cắn răng mà nhảy xuống, chẳng thèm lo lắng hay lưu luyến gì đến tôi……”

Vương Bình nước mắt lã chã, hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu, “Huynh vu oan cho tôi, khi còn nhỏ tôi có học qua nhảy cầu, tôi không sợ độ cao……”

Tiểu Mã nghe bọn họ đối thoại, đã rõ chân tướng, vốn có chút dao động, nghe xong Vương Bình giải thích như thế, lập tức bình thường trở lại, hướng Diệp Thiếu Dương không ngừng gật đầu, “Đúng...có khả năng này”

Chu Tĩnh Như cũng hướng về phía Diệp Thiếu Dương, ánh mắt có chút do dự.

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười. “Lần trước chúng ta ở làng du lịch bơi lội, tôi nhớ rõ cô hình như không biết bơi, còn bảo Tiểu Mã dạy cô…… Người luyện tập nhảy cầu mà không biết bơi à? Vương Bình, cô thực cho rằng tôi từ vùng núi đến nên chưa bao giờ xem qua Thế vận hội Olympic thi đấu trực tiếp thế nào ư?”

Mọi người cả kinh, chuyện này vừa lúc là bốn người bọn họ cùng nhau trải qua, hồi tưởng lại, Diệp Thiếu Dương nói không sai……

Vương Bình ngây người trong chớp mắt, rồi lập tức lắc đầu nói: “Lúc đó tôi nói dối, tôi biết bơi, chỉ là…… tôi muốn tìm cớ hấp dẫn Tiểu Mã thôi.”

“Vì cái gì mà cô muốm hấp dẫn cậu ta, lúc đó cô đã thích Tiểu Mã sao?” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, “Lúc ấy cô nói dối, hiện giờ cũng nói dối, cô kêu tôi tin cô thế nào đây, nơi này chắc có bể bơi, có muốn tôi đưa cô đi thử một chút hay không?”

Vương Bình hai tay che mặt, nức nở.

Chu Tĩnh Như thấy tình cảnh này, tiến tới ôm vai Vương Bình, an ủi nói: “Cứ nói rõ ràng ra là được, tôi cũng tin cô không cố ý hại Thiếu Dương ca, dù gì thì giữa hai người cũng không có thù hằn gì a, tôi tin cô nhất định là có nỗi khổ riêng, cứ thế đi, ngồi xuống từ từ kể tôi nghe……

Nói rồi kéo cô ta trở lại ngồi xuống cạnh bàn trà. Vương Bình ghé vào bàn, khóc oà lên.

Tiểu Mã ngây ngốc ngồi bên cạnh, không biết nói gì.

Diệp Thiếu Dương cầm cốc nước mận chua của mình lên uống một hơi hết sạch, tuy ép để Vương Bình không thể giảo biện, nhưng trong lòng chẳng hề coi đó là thành công, ngược lại còn cảm thấy mất mát thực sự, bị người bên cạnh mình lừa gạt, loại cảm giác này, thực rất khó chịu.

“Hừ…… Huynh thực rất thông minh, Diệp Thiếu Dương.” Vương Bình ghé vào mặt bàn, thở dài một hơi thật mạnh, “Là tôi lừa huynh, tôi giả bộ bị trúng tà, đi vào U linh lộ…… Tôi cũng không nghĩ sẽ bao biện cho hành động của mình, nhưng là vì tôi có nỗi khổ riêng, Vu sư kia đã dùng vu thuật uy hiếp người nhà của tôi……”

“Cô....”

Diệp Thiếu Dương vừa định nói đã bị cô ta cắt ngang. “Tôi biết huynh sẽ nói, tôi có thể nhờ huynh đối phó, nhưng Vu sư kia vẫn luôn giám sát người nhà của tôi, hắn nói chỉ cần tôi nói cho bất kỳ ai, cha mẹ tôi sẽ lập tức chết thảm, tôi cũng định tới nhờ huynh, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không dám mạo hiểm đánh cược vậy a. Tôi chỉ có thể…… làm theo yêu cầu của hắn, thực xin lỗi, tôi thật sự không muốn làm huynh mất mạng……”

Tiểu Mã vừa nghe cô ta nói như vậy, khoé mắt đã ươn ướt, tiến tới ôm cổ Vương Bình, kéo cô ta vào trong lòng mình, khẽ khàng an ủi.

“Anh biết em cũng là bất đắc dĩ, anh tin em, Thiếu Dương sẽ không trách em đâu. Hơn nữa cậu ấy sẽ giúp em……” Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Đúng không... Tiểu Diệp Tử?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, không còn lời nào để nói.

“Cha mẹ cô hiện giờ có an toàn không?” Chu Tĩnh Như hỏi.

Vương Bình gật đầu, “Vu sư kia lúc trước có gọi điện thoại cho tôi, nói nếu Thiếu Dương ca trở về, cũng không trách tôi, đã không còn uy hiếp tôi nữa rồi. Bọn họ xem ra vẫn biết giữ lời.”

Diệp Thiếu Dương hơi cau mày, chuyện kỳ quái tới mức này quả thực khiến người cứng miệng.

“Được rồi, anh đưa em về phòng, không có việc gì đâu.” Tiểu Mã đỡ Vương Bình dậy, ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương,  nói: “Lát quay lại tìm cậu nói chuyện sau, để tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút.”

Diệp Thiếu Dương đành phải để cậu ta đi, nếu những gì Vương Bình nói đều là sự thật, đúng là về tình cảm có thể tha thứ, hắn cũng không muốn truy cứu, tuy nhiên trong lòng hắn luôn có một khúc mắc chưa giải được: Ngày đó trong phòng, vì sao Vương Bình lại muốn quyến rũ mình……

Nhưng trước mặt Tiểu Mã, khẳng định không cách nào hỏi những lời này, đành để lại sau mới nói.

Hai người Tiểu Mã đi rồi, Chu Tĩnh Như lại gọi thêm một ly nước mận chua cho Diệp Thiếu Dương, hai người ngồi xuống cùng nhau uống.

“Lời Vương Bình nói, huynh tin sao?” Chu Tĩnh Như hỏi.

“Tôi chỉ có thể tin là đúng,” Diệp Thiếu Dương quán buông tay, “Chỉ mong đó là sự thật. Rốt cuộc, ngoài trừ việc này ra, cô ta đích thực cũng không tổn hại gì đến tôi, tôi cũng không có thù hằn gì với cô ta.”

Chu Tĩnh Như gật đầu.

Uống chút nước, tâm trạng Diệp Thiếu Dương cũng đã nguôi ngoai phần nào, chẳng muốn nghĩ nhiều đến chuyện này, nên cùng Chu Tĩnh Như lên lầu, quay về phòng mình, tĩnh tâm suy nghĩ một chút, lấy giấy bút ra, viết lại quẻ tượng trong Lạc Thư mà mình đã ghi nhớ trước đó.

Nghiên cứu một hồi, vốn cho rằng sẽ rất phức tạp, nhưng trên thực tế quẻ tượng lại cực kỳ đơn giản - vì nếu quá phức tạp hắn cũng không tài nào nhớ kỹ đến vậy, vấn đề là cách sắp xếp quẻ tượng không tương hợp với Hậu Thiên Bát Quái, Càn-Khôn dịch chuyển, tứ bề mâu thuẫn, căn bản không cách nào suy đoán ra, sau khi đổi lại thành Tiên Thiên Bát Quái, quả nhiên hoàn toàn phù hợp với quẻ tượng trong Lạc Thư.

Bất quá do tính phức tạp của Tiên Thiên Bát Quái, hơn nữa Diệp Thiếu Dương thực chất chỉ lĩnh hội được bảy quẻ, cứ cố hết sức mà suy đoán, mệt đến chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng cũng luận ra được một quẻ, đọc lại một lần, dường như là phương pháp điều tức dưỡng khí nào đó của  Đạo gia, cực kỳ quái dị, chưa từng thấy qua bao giờ.

Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút kích động, cảm giác như ngẫu nhiên có được một loại thần công bí tịch nào đó, chỉ cần tu luyện lập tức có thể trở thành thiên hạ vô địch, giống như Quỳ Hoa Bảo Điển… Bậy bậy, nghĩ thế nào lại thành cái này……(😂cẩn thận khéo thành Đông Phương Bất Bại)

Nhìn lại một lần nữa, Diệp Thiếu Dương phát hiện phần dưỡng khí pháp môn mà mình thôi diễn ra vừa rồi, chỉ là một đoạn ngắn, vì thế tiếp tục thôi diễn quẻ tượng thứ hai trong Tiên Thiên Bát Quái, nào ngờ khó khăn tăng gấp bội, đến lúc suy đoán ra được, thì đồng hồ cũng chỉ 12 giờ, tâm lực tiều tụy, giống như vừa chiến đấu với một con lệ quỷ ngàn năm.

Vì thế Diệp Thiếu Dương tạm dừng thôi diễn quẻ tượng thứ 3, cởi quần áo lên giường đi ngủ, lúc tháo đai lưng xuống, nhìn thấy bên trong có một tấm linh phù, bỗng nhiên vỗ gáy một cái, cầm linh phù lên, niệm một lần chú ngữ, một hình người run rẩy ra tới, đứng yên ở trước mặt hắn.

Đúng là Dương Tư Linh.

Dương Tư Linh nhìn hắn một cái, lập tức quay đầu đi, “Thiếu Dương ca, ngươi…… mặc quần áo vào đã, có được không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu thì phát hiện mình quần áo không chỉnh tề, nhất thời không nói được lời nào, tối nay đúng là toàn lâm vào tình huống khó xử, liền nhanh chóng mặc lại quần áo, đỏ mặt, xua tay nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi định cởi quần áo lên giường đi ngủ, không có cố ý.”

Dương Tư Linh lúc này mới xoay người lại, cười cười với hắn.

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nhìn cô nói: “Làm sao đây, muốn tôi đưa cô xuống đó bây giờ sao?”

Dương Tư Linh cắn môi, “Ta muốn đi thăm mộ Cường Tử một lần trước đã.”

“À, hình như anh ta vẫn chưa được hạ táng, tôi cũng không rõ lắm, tro cốt lúc trước để ở nhà hoả táng.” Nhớ đến chuyện này, Diệp Thiếu Dương trong lòng có chút áy náy, tuy nói dối có thiện ý, nhưng rốt cuộc mình cũng lừa cô ấy về chuyện Lý Hiếu Cường đã bị hồn bay phách tán.

“Ta sẽ đi xem tro cốt của Hiếu Cường, nếu còn chưa hạ táng, ta còn muốn nhờ ngươi giúp đỡ, nói gì chăng nữa đó cũng là di thể của huynh ấy, ta muốn huynh ấy được nhập thổ vi an.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Không thành vấn đề, nhưng cô phải mau quay lại đây, trước kia về mặt tình cảm có thể lượng thứ, hiện tại đã về nhân gian, nếu trì hoãn quá lâu, tôi cũng không thể nói giúp được, rốt cuộc Âm Ty cũng có quy củ riêng.”

Dương Tư Linh gật đầu, nói cám ơn, rồi từ cửa sổ bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, nghĩ Dương Tư Linh chắc còn lâu mới quay lại, vì thế một lần nữa cởi quần áo đi ngủ, cởi được một nửa, bên tai lại vang lên tiếng một nữ nhân: “Ối!”
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức cả người run bắn lên, nhanh chóng mặc lại quần, xoay người nhìn lại, Dương Tư Linh vẫn chưa quay về, vậy tiếng đó là của ai?

“Diệp Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thanh âm này là từ chính trên người mình phát ra, định thần trở lại, lập tức lấy ra Âm Dương Kính, nhìn vào mặt kính thì thấy, là Tuyết Kỳ. Đã lâu không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như thế.

“Cô thế nào rồi…… Có thể nhìn thấy bên ngoài sao?”

“Ngươi đã mở cấm chế trên Âm Dương Kính, ta đương nhiên có thể nhìn thấy.” Tuyết Kỳ nhìn hắn, nhàn nhạt nói, “Bằng không trước đó... làm sao mà giúp ngươi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ đến việc nhìn thấy nữ quỷ kia, sau khi quay về, vẫn luôn phiền lòng vì chuyện của Vương Bình, thực đã quên khuấy việc này, vội vàng nói: “Đến Âm dương cực quang cũng không chiếu được cô ta, nói đi là đi, lúc ấy cô cũng thấy rồi phải không, rốt cuộc cô ta rời khỏi đó bằng cách nào?”

“Cô ta căn bản không có ở đó, nói gì đến rời đi.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cả kinh nói: “Ý cô là gì?”

“Ta sinh thời cũng là pháp sư, ta biết, hoàn toàn không quỷ hồn nào có thể chống lại được Âm dương cực quang, càng không có quỷ hồn nào dùng phương thức như vậy để rời đi, một chút quỷ khí cũng không lưu lại, chẳng lẽ ngươi không nghĩ được là vì sao ư?”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: “Không thể ngờ, thực không thể ngờ được.”

Tuyết Kỳ lãnh đạm cười, “Cho nên chỉ có một loại khả năng, cô ta căn bản là quỷ ảnh, không hề xuất hiện ở đó.”

Diệp Thiếu Dương nhíu chặt mày, “Tôi nghe không hiểu cô nói cái gì, nếu không hề xuất hiện, thì tôi thấy thế nào được?”

“Gương.” Tuyết Kỳ nói, “Chỉ có giải thích duy nhất, cô ta là một quỷ ảnh phản chiếu từ trong gương, hồn thân cô ta cũng không có ở đó.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên chấn động, hình ảnh phản chiếu từ trong gương! Cẩn thận suy xét một lượt tình huống nữ quỷ kia xuất hiện rồi biến mất, đích thực rất phù hợp với suy đoán này! Vô linh vô hồn, quỷ ảnh từ trong gương phản xạ ra! Liền vội vàng hỏi: “Sao lại ở trong gương?”

“Ta không thể ra khỏi Âm Dương Kính, sao mà biết được là thế nào...”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, ngượng ngùng cười, nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định nghĩ cách đưa cô ra ngoài.”

“Không sao đâu, bên trong này khá tốt, ngăn cách với thế nhân, thích hợp để tu luyện.”

“Đúng rồi, vì sao cô lại nghĩ được quỷ ảnh đó phản chiếu từ trong gương ra hả?”

“Là do biểu hiện của cô ta, không phù hợp đặc điểm của quỷ hồn, quan trọng nhất chính là, ta cũng ở trong gương, cho nên càng dễ dàng nghĩ đến phương diện này, chỉ có thể giải thích như vậy.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, căn cứ theo suy nghĩ của Tuyết Kỳ mà cân nhắc, tuy không rõ nữ quỷ phản chiếu hình ảnh trong gương như thế nào, nhưng hồn thân bản thể của cô ta nhất định không cách quá xa, nhất định chỉ ở xung quanh Lệ Phân Viên.

Vì thế ở trong đầu cố gắng hồi tưởng lại kiến trúc vùng phụ cận, tìm kiếm những nơi có khả năng nhất, cuối cùng đọng lại trong đầu chính là hai nơi: U linh lộ và toà nhà giải phẫu.

Chỉ có hai chỗ này oán khí sâu nặng, có thể che chở quỷ hồn, hơn nữa hai cái một trước một sau, đối diện Lệ Phân Viên.

Nhưng cũng chính hai địa phương này xem ra đều không có khả năng: U linh lộ có Tử Nguyệt tọa trấn, chưa từng thấy có quỷ hồn nào khác, toà nhà giải phẫu là địa bàn của Lâm Du, nếu có quỷ hồn khác tồn tại, sao cô ta lại không nói cho mình biết……

Nghĩ tới nghĩ lui, thấy ngày mai tự mình đi dạo quanh vườn trường, tìm kiếm một chút mới an tâm.

Đưa mắt nhìn lại trên mặt Âm Dương Kính, Diệp Thiếu Dương nói: “Đa tạ, đúng rồi, Dương Cung Tử gần đây đi đâu hả?”

“Nàng đi ra ngoài vẫn chưa quay về, ngươi hỏi ta làm gì?”

“À, cái đó, tôi…… đi ngủ, cô……” Diệp Thiếu Dương gãi đầu.

“Yên tâm, ta không nhìn ngươi ngủ đâu.” Tuyết Kỳ quay bước lui về phía sau, đột nhiên lại dí mặt vào, nói: “Diệp thiên sư, mấy cô nương kia, ngươi rốt cuộc thích người nào?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Cô thấy hết rồi hả? Tôi muốn nói, có phải cô cả ngày cứ dí mặt vào gương để nhìn hay không, cô nhìn trộm việc riêng của tôi a, chẳng lẽ tôi cái gì đó…… cô cũng thấy hết rồi sao?”

Tuyết Kỳ hừ một tiếng, “Ai rảnh mà nhìn trộm ngươi, ta ở trong này chỉ lúc nhàm chán, muốn xem cái gì đó mới mẻ cho đỡ buồn, ngủ ngon nha.”

Tuyết Kỳ rời khỏi mặt kính một chút, cố nói thêm một câu: “Ta cảm thấy mấy cô nương đó đều không tồi, mau quyết định đi.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, nhiều người quan tâm đến cuộc sống tình cảm của mình như vậy, thế mà trong đầu mình dương như chỉ có một đống toàn hồ nhão.

Diệp Thiếu Dương lần thứ ba cởi quần áo lên giường, vì sợ lại bị Tuyết Kỳ nhìn trộm, nên nhét Âm Dương Kính xuống dưới gối,mơ mơ màng màng suy nghĩ, như thế chẳng phải cô ta lại càng gần mình sao, tưởng tượng một hồi, cũng quản không được nhiều như vậy, dù sao từ khi thu được Dương Cung Tử, chính mình đã chẳng còn gì gọi là riêng tư, sớm đã thành thói quen, đơn giản chỉ là thay đổi một người, hơn nữa cũng là mỹ nữ, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.

Buổi sáng chưa đến 8 giờ, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ, muốn hắn mau chóng xuống ăn sáng, sau đó cùng đi Học viện Y khoa.

Gặp mặt tại nhà hàng buffet, Tạ Vũ Tình nói cho hắn biết, cô đã liên hệ với Ngô Hải Binh, nói lát nữa sẽ tới trường học gặp mặt.

“Cô còn dám tìm hắn hỗ trợ sao?” Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc, “Hắn với chú của hắn - Ngô Nhạc Ý - là một bọn, không ngáng chân cản đường chúng ta mới là lạ đó.”

“Hiện tại hắn vẫn chưa biết ta muốn điều tra cái gì, ta lấy thân phận cảnh sát tìm hắn phối hợp điều tra, hắn không có cách nào cự tuyệt.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì đó, Tạ Vũ Tình đã nhét ngay một cái bánh bao vào trong mồm hắn, “Mau ăn đi, ăn xong còn làm chính sự.”😂

Ăn uống xong xuôi, mọi người vẫn chưa xuống, Diệp Thiếu Dương định lên gõ cửa nói với Chu Tĩnh Như một tiếng, nhưng lại sợ cô còn đang ngủ, đành phải gửi tin nhắn cho cô.

Đi tới Học viện Y khoa, tìm được Ngô Hải Binh, yêu cầu xem hồ sơ, Ngô Hải Binh đương nhiên không thể cự tuyệt, vốn tỏ ý muốn cùng đi với bọn họ, nhưng bị Tạ Vũ Tình từ chối, hai người tự mình qua đó, trên đường Diệp Thiếu Dương kể lại một lượt nội dung cuộc nói chuyện của  mình với Tuyết Kỳ tối hôm qua, Tạ Vũ Tình nghe xong kỳ quái nhìn hắn.

“Có phải không đó, khiếp quá đi mất. Lúc đó chúng ta cũng chưa nghĩ sẽ làm tới như vậy.”Tạ Vũ Tình trợn mắt, “Ngươi quá nửa đêm còn cùng cô nương đơn độc nói chuyện phiếm à?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì té xỉu, “Ai bảo cô chú ý cái này?”

“Thì đúng là vậy mà.” Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, nói: “Hiện tại phải làm sao đây?”

“Trước tiên đi tìm hồ sơ, sau đó lại qua toà nhà giải phẫu kiểm tra.”

Ngô Hải Binh đã nói qua với nhân viên quản lý phòng hồ sơ, sau khi tới đó, hai người trực tiếp yêu cầu được xem ảnh chụp cũ: Nếu Đỗ Hổ ngày đó có chụp ảnh chung khi nhập học, chứng minh trường này có truyền thống như vậy.

Nhân viên quản lý tìm ra một đống lớn hồ sơ, nói tuỳ họ tự mình phân loại.

Hai người nhớ lại một chút trang phục của nữ quỷ kia, nếu đó đúng đồng phục của trường, xem ra cũng là những năm 80 - 90, vì thế bắt đầu tìm kiếm từ năm 1985, kết quả đã có thu hoạch:
Trong số ảnh chụp tập thể từ năm 93 đến năm 95, đồng phục của nữ sinh đều có kiểu dáng giống nữ quỷ kia mặc, năm 96 thì thay đổi, bắt đầu mang phong cách hiện đại.

Hai người hỏi thăm nhân viên quản lý, biết được lúc ấy trường học chỉ có hai ba hệ, lớp cũng không nhiều, vì thế hai người cùng nhau lật những tấm ảnh chụp chung xem qua từng cái một, bởi ai trông cũng na ná như nhau, nên phát hiện ít nhất cũng hai mươi đối tượng khả nghi.

Hồ sơ của những người này, trường học đương nhiên lưu trữ, bởi trên ảnh chụp không có họ tên, chỉ có thể dựa theo danh sách lớp của họ, dần phân loại hồ sơ, trên hồ sơ đều có ảnh chân dung, vốn đang mơ hồ tìm kiếm, những tưởng mọi chuyện sẽ không như dự tính, kết quả bất ngờ nhìn thấy một người gọi là “Trần Lộ”, hai người lập tức cùng xác nhận, đây chính là người bọn họ muốn tìm, cùng với nữ quỷ nhìn thấy tối hôm qua giống nhau như đúc!

Trần Lộ, sinh ngày 10 tháng 4 năm 1973, là người thành phố Hoàn Trung, chuyên ngành cao học.

Trên hồ sơ có không ít thông tin, nhưng xem từ đầu tới cuối, tin có ích cũng không nhiều lắm, nhưng câu cuối cùng lại khiến hai người giật mình: ngày 1 tháng 5 năm 1994, nhảy lầu tự sát tại toà nhà giải phẫu số 3, cảnh sát tham gia điều tra, nguyên nhân tự sát không rõ……

“Nhảy lầu chết, lại là toà nhà giải phẫu số 3!” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, “Nếu vậy thì hồn phách cô ta khẳng định vẫn còn ở trong toà nhà giải phẫu! Đi thôi!”

Trên đường xuống lầu, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho thủ hạ của mình, báo lại thông tin của Trần Lộ, bảo bọn họ điều tra cụ thể hơn về lai lịch cũng như xuất thân của cô ta.

Gác điện thoại, nói với Diệp Thiếu Dương: “Toà nhà giải phẫu chẳng phải ngươi đã xem qua rồi sao, làm gì còn có quỷ hồn nào khác, nếu thực sự có, thì vì sao Lâm Du không nói cho ngươi biết?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu không nói lời nào, việc này hắn cũng đã nghĩ tới.

Tiến vào toà nhà giải phẫu, Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm dương bàn, bắt đầu kiểm tra từ lầu một, một mạch lên đến lầu bốn, ngoại trừ phòng học 408, không hề phát hiện một tia quỷ khí nào tồn tại.

“Hay thực sự cô ta không có ở đây?”

“Không lý nào a, quanh đây chỉ có nơi này với U linh lộ là hai Âm Sào, cô ta từ nơi này nhảy lầu chết, lẽ ra hồn phách phải ở đây mới đúng……” Vừa nói vừa đi đến cửa thang lầu, mới ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên mái nhà có một cánh cửa sổ bị phong kín, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong phòng học bên cạnh bê ra một cái bàn học cùng ghế dựa, trèo lên, mặc kệ cửa sổ trên mái nhà có khóa hay không, trực tiếp dùng ghế đập vỡ kính, sau đó bò lên.

Tạ Vũ Tình cũng bò sát theo sau, nói: “Ngươi định làm gì?”

“Sân thượng, chỉ nơi này mới còn khả năng, rốt cuộc Lâm Du vẫn luôn bị phong ấn tại lầu 4, đối với chuyện phát sinh trên sân thượng, có lẽ cô ta cũng không biết.”

“Nhưng nơi này bị ánh mặt trời chiếu thẳng đến, làm gì có quỷ……” Còn chưa dứt lời, ánh mắt bất chợt phát hiện ra một căn phòng nhỏ trên sân thượng.

Diệp Thiếu Dương vội bước qua đó.

Phòng chỉ có một cánh cửa gỗ cũ nát, Diệp Thiếu Dương khẽ đẩy một chút, cửa đã bị khóa, Tạ Vũ Tình tiến lên một cước đá bật tung, hướng Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng chân mày, “Học theo ngươi đó.”

Diệp Thiếu Dương thò đầu vào bên trong, nhìn qua một lượt thấy giữa phòng có dây kéo cùng bể nước, ống dẫn nối liền xuống phía dưới.

“Đây hẳn là phòng chứa nước, nhà lầu kiểu cũ đều có bể chứa như vậy.” Tạ Vũ Tình nói, nhìn quanh một vòng, “Không có quỷ a.”

Diệp Thiếu Dương đi vào, không cảm nhận được âm khí hay quỷ khí, nhưng lại cảm giác được một mùi vị kỳ lạ, toả ra từ dưới nền nhà.

Nhưng vì không gian quá nhỏ, chỉ dựa vào cảm giác, không cách nào xác định nơi mùi đó toả ra, Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm dương bàn, dùng thuật Phân Kim Định Huyệt thăm dò một chút, đưa tay xoa xoa nền nhà ngay dưới cửa sổ.

Nền được lát bằng đá hoa, không có xi-măng, Diệp Thiếu Dương lấy ra Đinh Diệt Linh, cố sức cạy một tấm, lập tức mắt bị thu hút bởi một vật nhỏ, là một chiếc quan tài nhỏ xíu màu đỏ, từ bên trong truyền ra tiếng “Cạch cạch”, giống như có thứ gì đó đang chuyển động.

“Chẳng lẽ bên trong có vật sống?” Tạ Vũ Tình lập tức trở nên khẩn trương.

Diệp Thiếu Dương không nói gì, cầm quan tài lên, vật bên trong chuyển động càng mạnh hơn.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742