Chương 724-725
HUYNH ĐỆ LỰA CHỌN
Bất quá Lâm Du cũng đã cung cấp một manh mối quan trọng: “Nếu ngươi muốn bắt được Tử Nguyệt, trước tiên phải tìm được cô ta, tuy cô ta không thể rời khỏi U linh lộ, nhưng có một động phủ bên trong mắt trận, trận pháp vu thuật kia căn bản ta không hiểu, cho nên dù ta ở đó mấy năm, cũng không biết mắt trận ở đâu.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, chuyện này đích thực rất phiền toái, không phá được trận thì vô pháp bắt Tử Nguyệt, muốn quyết đấu nhưng nhân gia không chịu đánh, muốn phá trận, lại không tìm thấy mắt trận, vu thuật Nam Dương “Sinh cơ biến” này, không giống như Đạo pháp Trung Nguyên, cho nên bản thân cũng bất lực.
“Đúng rồi, trận pháp nơi đây, còn có quan tài này, là gì hả?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Trận pháp này là do năm đó sau khi Vu sư ép người tự sát, dùng để thu lại oán khí cùng hồn phách của bọn ta, sau đó nhốt ta lại trong U linh lộ, ta đâu biết nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng linh lực hồn tinh trong “Quỷ tương” của ta, bị ngân đinh rút ra luyện hóa, hội nhập trên khối thi thể này, thời điểm ta quay lại, nó đã ở đây rồi, ta không biết là cái gì, tuy nhiên cũng không cảm giác được thi khí, vì thế chắc hẳn nó không phải thi thể.”
Không phải thi thể…… thì sẽ là cái gì?
“Bất quá, Vu sư Thái Lan kia đuổi tới đây, trong lúc cùng ta đấu pháp có nói qua, trận pháp này liên quan đến toàn bộ phong ấn trên U linh lộ, nếu mở ra, Tử Nguyệt sẽ không còn bị giam cầm, đến lúc đó nếu cô ta chạy thoát, ta biết đi đâu tìm cô ta, cho nên ta vẫn không dám chạm tới quan tài này, ta khuyên ngươi cũng đừng có đụng vào.”
“Yên tâm đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, nếu trận pháp này thực có liên quan với U linh lộ, chính tên Vu sư đó mới không dám lộn xộn, thả Tử Nguyệt ra còn đỡ, vạn nhất để xổng mấy con Đồng Giáp Thi phía dưới thì phiền phức lớn.
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, là ai đến vào lúc này?
Lâm Du nhẹ nhàng lướt tới cửa, bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm hoảng sợ của một người, “Lâm Du!”
Là tiếng Lão Quách!
Diệp Thiếu Dương vội vàng chạy ra cửa, thấy Lão Quách chỉ có một mình, vì thế kêu hắn vào trong, kiểm tra kỹ lưỡng quan tài một hồi, xác định xem có đúng cái gọi là Âm Dương Huyền Quan hay không.
“Âm Dương Huyền Quan, thi thể ở trên, bốn phía thông âm phong, phía dưới dùng linh vật cấp dưỡng, địa khí bốc lên, có thể hội tụ linh lực trong thi thể, người Miêu cổ đại tin rằng làm như vậy có thể làm cho con người có cuộc sống sau khi chết, tiếp tục tu luyện, một ngày nào đó có thể lên trời thành tiên…… Dĩ nhiên đây chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng dù sao cũng là truyền thống.
Nếu là như vậy, dùng hồn tinh chi lực cung cấp nuôi dưỡng, hơn nữa còn dùng Kim Lũ Thi Y bao bọc, tuy nhiên bên trong lại không phải thi thể, thật sự kỳ quái a.”
Hắn đưa tay sờ nắn Kim Lũ Thi Y, vật hình người kia lập tức vặn vẹo giống như trước đó, dọa Lão Quách sợ đến nhảy dựng lên, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu sư đệ, ta cảm thấy mọi thứ ở đây , thậm chí bao gồm cả trận pháp Sinh Cơ Biến, đều ứng trên cái vật kỳ quái này, chỉ cần tháo Kim Lũ Thi Y ra để xem, thì mọi chuyện đều rõ ràng.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Không cần nóng vội, vạn nhất phá hủy trận pháp, hậu quả thực nghiêm trọng, dù sao thi thể này cũng chạy không được, chờ đệ tìm được Vu sư Thái Lan kia, ép hắn nói ra chân tướng.”
Lâm Du lập tức tán thành, nói: “Ta giúp ngươi đi tìm hắn, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, về mặt này này ta có biện pháp hơn ngươi, thu được manh mối sẽ tới tìm ngươi……”
Nói xong, từ cửa sổ trực tiếp lướt ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô ta, ánh mắt Diệp Thiếu Dương thoáng chút lo lắng.
Kiểm tra khắp nơi một lượt, không phát hiện được gì, ba người Diệp Thiếu Dương cùng nhau rời khỏi toà nhà giải phẫu, theo Lão Quách đến nhà hàng đã hẹn trước đó, vừa thấy đây là một nhà hàng lớn mấy chục tầng, Diệp Thiếu Dương biết nhất định là do Chu Tĩnh Như sắp xếp, chỉ có cô mới hào phóng như vậy .
Diệp Thiếu Dương bước vào phòng ăn đã đặt riêng, mọi người lập tức nhiệt tình nghênh đón, đặc biệt là Chu Tĩnh Như, quan tâm hỏi han tình hình sức khoẻ của hắn, hơn nữa còn kéo hắn ngồi xuống ngay cạnh mình.
Tạ Vũ Tình cũng ngồi sát bên cạnh , hai người kẹp hắn ở giữa.
Lão Quách thấy dàn trận kiểu này, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cùng Tứ Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu, vừa lúc bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, hỏi hắn: “Hai người liếc mắt nhìn nhau cái gì thế?”
Lão Quách lắc đầu, vuốt gáy nói: “Đệ có cảm thấy đau đầu chút nào không?”
Vì chờ Diệp Thiếu Dương, mọi người đang uống trà, đồ ăn vẫn chưa bày ra. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Chu Tĩnh Như mới gọi phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Chu Tĩnh Như tận tình lấy đồ ăn cho Diệp Thiếu Dương, còn gọi thêm một chén “Canh đại bổ” cho hắn uống, Diệp Thiếu Dương vô ngữ, nghĩ thầm chỉ là hồn phách của mình bị thương, nhưng đã được không biết là Đạo Phong hay Dương Cung Tử trị lành, thân thể hiện giờ không có việc gì, bất quá thịnh tình không thể chối từ, bị cô giám sát uống hết chén canh.
Vừa ăn cơm uống rượu, Diệp Thiếu Dương vừa nhắc lại một lượt tình huống hiện tại, bảo mọi người phải cẩn thận, để tránh bị giống như Vương Bình, trúng chiêu của tên Vu sư Thái Lan kia.
Nói đến đây, Vương Bình nâng một ly rượu, đứng dậy mời hắn.
Tiểu Mã một bên dỗng dạc nói: “Người một nhà, em không cần phải khách khí với cậu ta.”
Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười cười, không có gì hết.
“Hai người các cô thực sự không cần lo lắng quá,” Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình với Chu Tĩnh Như, “Hai người có đeo nhẫn hắc diệu thạch mà tôi đưa, chỉ cần không đi lên ngọn núi đó, thì dù có bị Vu sư kia tìm tới tận cửa, cũng có thể ngăn cản một hồi……”
Những lời này vốn định làm cho hai cô nàng an tâm, kết quả phát hiện hai người nghe đến đó, biểu tình có chút không ổn, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Hai người đều cười cười, không nói gì.
Tạ Vũ Tình lựa lúc không ai để ý, trừng mắt lườm hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương đầu óc có chút không thông, cho các người nhẫn bảo vệ các người, chẳng lẽ có gì sai?
Mọi người ồn ào bàn tán thảo luận, cuối cùng Diệp Thiếu Dương tổng kết, trước mắt việc đầu tiên cần làm chính là tìm ra tên Vu sư Thái Lan kia, chế ngự hắn, ép hắn nói rõ chân tướng của Âm Dương Huyền Quan, sau đó mới nghĩ cách đối phó Tử Nguyệt.
Cùng với sự phát hiện ra Âm Dương Huyền Quan, mọi chuyện đã trở nên phức tạp, khó bề giải quyết.
Cơm nước xong, lúc mọi người cùng nhau xuống lầu, Tạ Vũ Tình cố tình để bọn họ đi trước, lui lại phía sau Diệp Thiếu Dương, hướng hắn bặm môi nghiến răng.
“Làm gì thế, sao lại muốn mắng mỏ người khác?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“Nhẫn hắc diệu thạch,” Tạ Vũ Tình nói, “Vì sao Tiểu Như cũng có?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới bừng tỉnh, rốt cuộc đã rõ vì sao lúc ăn cơm cô có biểu hiện kỳ lạ, cười cười, nói: “Sao mà người khác không thể có, đây là tôi tặng các cô trừ tà, cô coi là nhẫn đính hôn hả?”
Tạ Vũ Tình mặt đỏ, tung chân đạp vào mông hắn một cái, “Biến đi!”
Vì trời đã tối, mọi người lại vừa uống rượu xong, vì thế đều không quay về Thạch Thành, Chu Tĩnh Như đặt phòng khách sạn, đưa mọi người tới đó nghỉ ngơi.
Mỗi người một phòng, Diệp Thiếu Dương về phòng tắm rửa một hồi, sau đó một mình đứng trước cửa sổ thật lâu, quyết định gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, tỏ ý muốn gặp cô.
Chu Tĩnh Như vui vẻ đồng ý, nói hắn biết số phòng, Diệp Thiếu Dương thay xong quần áo, qua phòng cô gõ cửa.
Chu Tĩnh Như quấn khăn tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, đương nhiên vừa mới tắm xong, cổ thon vai ngọc lộ ra, nhìn qua kiều diễm rung động lòng người.
“Thiếu Dương ca, huynh tìm tôi có việc gì sao?”
“À……” Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng của cô, e ngại gãi đầu.
Chu Tĩnh Như che miệng cười, “Tôi mới vừa mới tắm xong, chưa kịp thay quần áo, huynh không cần để ý.”
Diệp Thiếu Dương đành phải đi vào.
“Thiếu Dương ca, tìm tôi có việc gì?”
“Không...không có việc gì, tìm cô tâm sự chút thôi.”
Chu Tĩnh Như ánh mắt sáng ngời, kéo hắn đến bên giường ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Huynh muốn nói gì?”
“Có chuyện này, tôi muốn thương lượng với cô một chút……” Diệp Thiếu Dương nói nghi vấn của mình về Vương Bình cho cô nghe.
Chu Tĩnh Như vốn cho rằng hắn muốn trò chuyện riêng với mình, kết quả nghe hắn nói đến Vương Bình, trong lòng có chút hụt hẫng, bất quá sau khi nghe hắn nói xong, lập tức trở nên ngây dại, thất thần nhìn hắn: “Huynh…… khẳng định sao?”
“Khẳng định.” Diệp Thiếu Dương gật đầu nói, “Cho nên tôi mới đến hỏi cô chút việc liên quan tới Vương Bình, dẫu sao thì cô cũng thân với cô ta hơn.”
Chu Tĩnh Như nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào, cô ấy…… Vì sao lại muốn làm như vậy chứ?”
Diệp Thiếu Dương khoanh hai tay, “Nếu tôi biết thì còn tới tìm cô làm gì, tôi chính là muốn hiểu thêm về Vương Bình, phân tích một chút, rốt cuộc tôi cũng không thể trực tiếp hỏi cô ta.”
“Tôi với Vương Bình quen biết cũng chưa lâu, chỉ là sau khi cô ấy tới công ty nhà tôi làm việc mới có tiếp xúc, tôi thấy cô ấy cũng không tồi, nên cũng gặp gỡ vài lần, nhưng đối với cuộc sống riêng của cô ấy, tôi không rõ lắm.”
Dừng lại một chút, thở dài nói: “Thật không thể ngờ, trong chúng ta lại có nội gian……Trước kia tôi thật không nên giới thiệu cô ấy cho huynh biết. Hiện tại lại còn thành cặp với Tiểu Mã.
Thiếu Dương ca, tôi thấy huynh nên đối mặt trực tiếp hỏi Vương Bình, làm cô ấy nói ra chân tướng.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cái chính tôi không muốn làm Tiểu Mã đau lòng.”
Chu Tĩnh Như nói: “Thì chính là vì Tiểu Mã ca, huynh mới càng phải làm cho rõ ràng, nếu cô ấy là loại người này, tương lai khẳng định sẽ làm tổn thương Mã ca…… Nhân lúc bọn họ còn chưa ở bên nhau, làm cho huynh ấy tỉnh ngộ.”
Câu nói này đã thức tỉnh Diệp Thiếu Dương, liền gật đầu nói: “Thì cứ làm theo lời cô.”
Chu Tĩnh Như nói: “Dưới lầu có quán trà, huynh có thể lấy cớ hẹn bọn họ xuống uống chút gì đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe theo cô, gọi điện thoại cho Tiểu Mã, đúng lúc cậu ta cũng đang ở bên Vương Bình, vì thế hẹn bọn họ xuống uống nước, Tiểu Mã hỏi ý Vương Bình một chút, rồi vui vẻ đồng ý.
“Thế đi, đợi tôi thay quần áo, rồi cùng nhau xuống.” Chu Tĩnh Như nói xong liền đến bên giường tìm quần áo, trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện của Vương Bình, miệng lẩm bẩm nói: “Vương Bình, thật là không thể ngờ a, vì sao cô ấy lại như vậy?” Theo bản năng cởi khăn tắm, đi lấy quần áo.
Diệp Thiếu Dương đầu óc đang suy nghĩ lát nữa đi gặp Tiểu Mã sẽ nói thế nào, căn bản không nghe được Chu Tĩnh Như nói câu đó, sau một hồi cân nhắc rồi gật đầu, quay lại nói: “Tôi biết phải nói thế nào rồi.”
“Nói thế nào?” Chu Tĩnh Như vừa mặc quần áo vừa thuận miệng trả lời, chờ nửa ngày không thấy đáp lại, liền quay đầu, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang há hốc miệng, đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm vào mình.
“Huynh làm gì mà nhìn tôi vậy?” Chu Tĩnh Như có chút sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, nhìn xuống người mình…… Lập tức hét “A” lên một tiếng.
Diệp Thiếu Dương vội chạy ra đóng cửa lại.
Chu Tĩnh Như tim đập thình thịch, dùng quần áo che chắn thân thể, run run nói: “Thiếu Dương ca...huynh muốn làm gì?”
“Tôi chẳng muốn làm gì cả!” Diệp Thiếu Dương thực oan ức nói, “Bọn họ đều ở ngay phòng bên cạnh, cô kêu lên thế này, vạn nhất bọn họ kéo tới đây, sao mà giải thích cho rõ ràng!”
Chu Tĩnh Như chui đầu vào trong chăn, khóc oà lên, “Tôi không muốn sống nữa……”
Diệp Thiếu Dương đứng trước giường, định tới an ủi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đứng yên mà xem cũng thấy không tốt, hai tay khoanh lại khẩn khoản nói:“Đừng quá đau khổ, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy……”
“Quỷ mới tin a, đã bị huynh thấy hết rồi!” Chu Tĩnh Như tiếp tục nghẹn ngào.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống bên cạnh đi, vuốt vuốt cái đầu nhô lên trong chăn, vừa định giải thích, Chu Tĩnh Như đột nhiên tung chăn ra, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nức nở nghẹn ngào.
Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ, không kịp phòng bị, “Tôi…… tôi thật sự không thấy gì mà.”
Chu Tĩnh Như vẫn nức nở.
Diệp Thiếu Dương thực sự không biết phải làm sao, nhẹ nhàng an ủi vài lần, Chu Tĩnh Như cứ ghì chặt cổ hắn, không ngừng lắc đầu.
“Không phải việc này, không can hệ gì đến việc huynh nhìn thấy cái gì, Thiếu Dương ca, lúc đó…… tôi thực sự rất sợ khi nghĩ rằng huynh sẽ không quay về nữa, huynh có biết hay không, nếu huynh thật sự không trở lại, tôi…… tôi thật sự không biết phải làm sao nữa……” Nói xong lại khóc oà lên.
Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, định nói gì đó, nhưng một câu cũng không nên lời.
“Hiện tại…… chẳng phải là tôi đã quay về rồi sao?”
Chu Tĩnh Như buông cổ hắn ra, ngồi bật dậy, cũng chẳng để ý trước ngực không che chắn cái gì, đắm đuối nhìn hắn, cằm hơi chếch lên, dường như đang chờ đợi điều gì.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn cô một hồi, đột nhiên rất thấy tim đau nhói, đập loạn xạ, xoay người đi chỗ khác, cúi đầu, dùng một bàn tay ấp vào trán. Việc mà mình lo lắng nhất, rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Rõ ràng không phải như thế, rõ ràng không nên thành thế này, bắt quỷ thì dễ, còn chuyện tình cảm……sao lại phức tạp như vậy? Phải xử lý thế nào mới đúng? Ai tới dạy mình cái nào?
Nặng nề thở dài một hơi, Diệp Thiếu Dương thực sự có ý nghĩ muốn đâm đầu chết quách cho xong.
Một lát sau, Chu Tĩnh Như đi tới vỗ vỗ vai hắn, quan tâm hỏi: “Thiếu Dương ca, huynh làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, quay đầu nhìn lại, cô đã mặc xong quần áo.
“Uống chút rượu, thấy…… hơi choáng váng đầu óc.”
“Tôi xuống đó kêu cho huynh một ly nước mận chua nha, hay là…… huynh cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để mai hãy tính?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng nhói đau, lắc lắc đầu, “Không có việc gì, đi thôi.”
Chu Tĩnh Như bảo hắn ra ngoài trước, còn mình vào buồng vệ sinh sửa soạn lại một chút, sau đó cùng hắn đi thang máy tới lầu hai.
Tiểu Mã với Vương Bình đang ngồi cùng nhau, anh anh em em thân mật.
“Các người tới rồi a, Tiểu Diệp Tử, chúng tôi đang thảo luận việc mua nhà,” Tiểu Mã nhiệt tình tiếp đón, “Tiểu Như đã đồng ý cho tôi chiết khấu tốt nhất, đến lúc đó theo chúng tôi cùng đi xem nhà nha?”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, ngồi xuống đối diện cậu ta. Người phục vụ tới, Chu Tĩnh Như gọi cho hắn một ly nước mận chua.
Diệp Thiếu Dương ngồi tại chỗ, nhấp nhổm nửa ngày, cuối cùng cũng ép mình phải bắt đầu câu chuyện, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng âu yếm của hai người, đột nhiên cảm thấy không biết phải mở lời thế nào.
Đến khi Chu Tĩnh Như hích hích tay hắn, Diệp Thiếu Dương biết không thể kéo dài được nữa, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã, nói: “Nếu có người âm mưu hại tôi, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Mã sửng sốt, “Quỷ sao? Bắt nó là được mà.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Tôi coi cậu như huynh đệ, tôi chưa từng lừa gạt cậu bao giờ, lời tôi nói, cậu có tin không?”
“Cái gì thế, chơi đố chữ đoán câu à.” Tiểu Mã chu miệng, “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Trả lời tôi đi.” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói.
Tiểu Mã tuy không rõ nguyên do, nhưng thấy Diệp Thiếu Dương không giống như nói chơi, liền dứt khoát trả lời: “Đương nhiên tôi tin tưởng cậu, không tin cậu thì còn tin ai hả!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, đưa mắt hướng về phía Vương Bình.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment