Chương 722-723

CHÂN THÂN CỦA LÂM DU

Diệp Thiếu Dương dồn sức, đẩy toàn bộ nắp quan tài ra, một khối thi thể, thình lình xuất hiện ở trong quan tài, khiến người ngạc nhiên chính là, toàn bộ thi thể đều bị kim sắc lân giáp vây quanh, từ đầu tới chân, không hề lộ ra chút da thịt nào.

Tạ Vũ Tình mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thiếu Dương, biết hắn đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó, lập tức giữ im lặng.

“Kim Lũ Thi Y, đây là Kim Lũ Thi Y!” Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít vào một hơi, “Dùng Kim Lũ Thi Y bao bọc thi thể, linh hồn bất diệt, nhục thân bất hủ…… Bất quá những thứ như thế này đều được để trong bảo huyệt phong thuỷ thời cổ đại, hòng tu được thành tiên, tương tự như xác ướp Ai Cập.

Mặc dù chẳng có gì chứng minh, nhưng những thứ này đều là đồ vật thời cổ đại, hơn nữa Kim Lũ Thi Y này đã bị mục rỉ nghiêm trọng, khẳng định không phải đồ vật thời hiện đại, vì sao lại được cất giấu tại nơi này, đây cũng không phải bảo huyệt phong thuỷ……”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa đưa tay đi sờ nắn Kim Lũ Thi Y, kết quả thi thể đột nhiên vặn vẹo, phát ra âm thanh cực kỳ ghê rợn, giống như quỷ khóc, lại như dã thú gào thét.

Bất ngờ gặp cảnh tượng quái dị này, Tạ Vũ Tình vốn chưa hề chuẩn bị tâm lý, lập tức hét lên, nấp ra phía sau Diệp Thiếu Dương.

Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng bị sốc, lui về phía sau hai bước, tức mình mắng một tiếng, đợi một hồi, thấy thi thể không có thêm động tĩnh gì nữa, lúc này mới từ từ bước tới, nhìn về phía quái thi kia, lập tức cảm thấy hoảng hồn:
Quỹ đạo vặn vẹo của quái thi này, không giống như cơ thể con người: 
Toàn thân mềm mại, cho dù là mỹ nữ luyện múa từ nhỏ đi thi thố tài năng để được nổi tiếng rồi gả vào hào môn, thì rốt cuộc cũng có xương cốt, nhưng quái thi trước mắt lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không có một chút xương nào, vặn vẹo như rắn, thực đúng là mềm dẻo không xương!

Một người có thể vặn đến thế này, hơn nữa thân thể lại được bao bọc trong giáp trụ, khiến cho người ta có một cảm giác khủng bố không thôi, còn có chút quái đản lẫn kinh tởm.

Đây rốt cuộc là cái gì ? Trước giờ chưa từng thấy qua a.

Đến người có kiến thức rộng rãi như Diệp Thiếu Dương, trong lúc nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân.

Quái thi kia vặn vẹo một hồi rồi từ từ dừng lại, không hề nhúc nhích.

“Phải làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn hỏi.

“Tôi cũng không biết,” Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, đột nhiên nghĩ tới về phương diện này Lão Quách có kiến thức rộng rãi hơn nhiều so với mình, có lẽ hắn biết điển cố nào đó, thật sự không còn cách nào, đành phải lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lão Quách, kết quả di động chỗ này không có tín hiệu.

Nơi đây không khí ngột ngạt, chẳng lẽ có vấn đề gì?

Chẳng kịp tìm hiểu rõ ràng, Diệp Thiếu Dương mang theo Tạ Vũ Tình đi ra bên ngoài hành lang, di động lập tức có tín hiệu, trong lòng kinh ngạc, xem ra bên trong thực có từ trường quấy nhiễu.

Sau khi đả thông điện thoại, Diệp Thiếu Dương không để đối phương dong dài, kể lại tình huống một lượt, Lão Quách nghe xong, suy ngẫm một hồi, thanh âm trầm xuống, nói: “Không phải là Âm Dương Huyền Quan đấy chứ?”

“Đó là cái gì?” Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nghe tới danh từ này.

“Tứ Xuyên Huyền Quan...đệ nghe qua bao giờ chưa?!.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, Tứ Xuyên Huyền Quan (quan tài treo Tứ Xuyên), chủ yếu xuất phát từ quý tộc người Miêu, đem quan tài treo ở nơi có phong thuỷ tốt, để thi thể cách ly địa khí, có một số lợi ích bí ẩn nào đó, lập tức trả lời: “Đệ biết, phải làm sao đây?”

“Nam Dương có một loại vu thuật, kêu Âm Dương Huyền Quan, đặt người chết vào trong quan tài, thân thể được bao bọc bởi vải bố, có điều kiện hơn thì mặc quần áo bằng tơ lụa, ngăn cách với địa khí, để cho thi thể không bị thối rữa…… Ta cũng là nghe đệ nói Kim Lũ Thi Y, hơn nữa trên quan tài có biểu tượng totem tượng trưng cho vu thuật Nam hệ, nên mới nghĩ tới khả năng này……”

Ngừng một chút, Lão Quách tiếp tục nói, “Âm Dương Huyền Quan, có trên dưới hai tầng, phía dưới tất nhiên có đặt pháp khí định hồn nào đó, dùng để ngăn cản quỷ hồn ngoại lai bám vào thi thể, cụ thể ta cũng không rõ, đệ kiểm tra một chút, ta qua đó ngay đây!”

Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương lại đi đến trước quan tài, cẩn thận quan sát độ cao từ mặt đất lên tới quan tài, quả nhiên có chút chênh lệch, nếu không được Lão Quách nhắc nhở, thật đúng là khó có thể phát hiện.

Nghĩ thầm, Lão Quách thật đúng là thần tiên, đối với việc mà mình chưa từng nghe nói qua, hiện trường cũng chưa tới, thế mà lại phán đoán chuẩn như vậy, trong lòng khẽ động, hay... huynh ấy đã từng đổ đấu trộm mộ? Bằng không sao lại hiểu biết về quan tài như vậy?

Tìm kiếm dọc theo quan tài một lượt, quả nhiên, mặt chính quan tài, cách mặt đất chừng 20cm, có ba khe trơn nhẵn, hợp lại thành một hình chữ nhật, giống như ngăn kéo.

Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ nắn, muốn tìm chỗ mở ra cơ quan ở bên dưới, kết quả mới dùng chút lực, một phần của khối quan tài kia bất ngờ bị đẩy ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lấy chiếc đèn pin trong tay Tạ Vũ Tình, chiếu vào bên trong, phía tầng dưới này còn có một khối thi thể!

“Má nó... ngày hôm nay đúng là dài nha!” Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng kinh ngạc cảm thán không thôi, vội vàng rút phần phía dưới quan tài ra ngoài, cúi đầu nhìn mặt thi thể, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Tạ Vũ Tình bịt kín miệng, thất thanh kêu lên: “Sao lại thế này!”

Thi thể..... chính là của Lâm Du!

Màu da hồng hào, huyết nhục căng đầy, toàn thân màu đỏ, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: “Dáng người này……”

Tạ Vũ Tình dùng cánh tay hích hắn một cái, “Ngươi chú ý cái gì thế hả, thật là lưu manh a, đến thi thể cũng không tha.”

“Ặc, không phải, ý tôi là, sao cái xác này lại sống động như thật vậy.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu, âm thầm cảm nhận được một chút linh lực của pháp khí, vì thế lấy ra âm dương bàn, khẩy khẩy vài cái, tìm kiếm khắp lượt trên người  Lâm Du một hồi, xác định có pháp khí ở trên đầu, vì thế soi đèn pin cẩn thận kiểm tra, nhưng không có một chút dấu vết.

Không có lý nào!

Diệp Thiếu Dương mở khoang miệng Lâm Du ra kiểm tra, cũng không có, lại lật mí mắt, tức khắc ngây người: đồng tử hai mắt Lâm Du, dường như có kim loại, lập tức lấy ra một tấm phù, vạch mắt ra, dán lên con ngươi, từ khe hở nhẹ nhàng lôi ra.

“Trời ạ!” Tạ Vũ Tình hoảng hốt kêu lên.

Từ trong mắt Lâm Du, Diệp Thiếu Dương lôi ra được một cây đinh thật dài!

Tiếp đó cũng lôi từ mắt bên kia ra một cây đinh giống hệt.

“Là ai mà tàn nhẫn như vậy, đóng đinh vào mắt cô ta?” Tiếng Tạ Vũ Tình  run run.

Sau khi rút hai chiếc đinh ra, liền dùng linh phù phong bế linh khí, Diệp Thiếu Dương cư nhiên vẫn cảm giác được có pháp khí tồn tại, tìm kiếm lại một lượt, giữa đỉnh đầu phát hiện thêm một cây đinh nữa bị đóng.

Nhìn ba cây đinh sắc nhọn đen nhánh trong tay,  trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống một chút.

“Ngân Đinh Thủ Hồn, người nào mà tàn nhẫn vậy!” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.

“Đinh bạc...nhưng sao bạc có lại màu đen bạc?”

“Bạc trắng cho dù gặp được bất kỳ khí ô uế nào, đều sẽ biến thành màu đen, cho nên cổ nhân thường dùng kim bạc thử độc.” Diệp Thiếu Dương cẩn thận kiểm tra thân thể Lâm Du lần nữa, phát hiện trong cơ thể không có chút hồn lực nào, đến nguyên thần cũng đã không còn..... quả nhiên, mình đoán không sai, tuy không hiểu lắm về quan tài, nhưng trận pháp “Ngân Đinh Thủ Hồn” này, hắn cũng hiểu được đôi chút.

Đang âm thầm suy nghĩ, Diệp Thiếu Dương bỗng nhận ra được gì đó, phản xạ cực nhanh, lấy từ đai lưng ra một nắm đậu đồng, ném ra ngoài cửa phóng, giọng lạnh lùng nói: “Có bổn Thiên sư ở đây, còn định chơi trò ẩn hình hay sao?”

“Xèo……” Một luồng khí màu trắng toát ra, một bóng người mờ ảo xuất hiện, đúng là Lâm Du!

Lâm Du hai chân chạm đất, luẩn quẩn quanh thân là mấy đạo quỷ khí màu đỏ, vừa thấy đã biết cấp bậc ít nhất cũng là Quỷ Thủ, nhưng có thực thể, là một khối quỷ thi.

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô ta một hồi, rồi chỉ vào thi thể trong quan tài, nói: “Nói đi, ngươi đã quỷ thi hợp nhất, nhưng sao nơi này lại có thi thể của ngươi?”

Lâm Du thoáng trầm mặc một hồi, liếc mắt nhìn khối thi thể trong quan tài, lặng lẽ nói: “Đây là Quỷ Tương của ta.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, cả người chấn động, “Quỷ Tương” là một trong ba tương: Linh Tương - Pháp Tương - Quỷ Tuón, do hồn tinh ngưng kết tạo thành, nhưng hiếm khi xuất hiện, một khi hồn tinh của quỷ ngưng kết thành Quỷ Tương, thì coi như hoàn toàn tiêu đời…… Kết hợp với những manh mối trước đó, Diệp Thiếu Dương bất chợt hiểu ra được chân tướng!

Lâm Du nói: “Có một việc, lúc trước ta không có nói rõ: sau khi ta chết, Vu sư Thái Lan kia đã dùng oán khí trong cơ thể ta, để luyện đại trận Sinh Cơ Biến, xong việc, hắn thấy ta oán khí sâu nặng, không cách nào siêu độ, vốn định diệt hồn phách của ta, nhưng do ta khẩn khoản cầu xin, trong lúc nhất thời hắn không đành lòng, vì thế phong bế thân thể ta trong Kim ti hương mộc.

Sau đó hắn dùng một loại bí pháp vu thuật, để luyện ra “Quỷ Tương” - “Quỷ Tương” này là do hồn tinh ngưng kết, cho nên cũng lớn bằng cơ thể của ta, trông giống như thật, nhưng không phải.”

Cô ta vừa nói, vừa đi tới trước “Quỷ Tương” của mình, cúi người chăm chú nhìn một hồi, sau đó thở dài, vươn ngón giữa tay phải, ấn lên huyệt “Pháp Tương” trong người, quỷ lực phát ra, thân thể xinh đẹp kia từ từ tan rã.

Từng giọt lệ, từ trong mắt Lâm Du nhỏ xuống, rơi trên người ”Quỷ Tương”. Nếu là ngày thường, Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ lấy bình mà hứng lấy, thu lại nước mắt quỷ, nước mắt của Quỷ Thủ là thứ tốt hiếm có, tuy nhiên hiện tại hắn chẳng có tâm tư nào để làm việc này, cảnh tượng trước mắt đã làm hắn cảm động từ sâu trong đáy lòng.

Hắn không thể tin lại có quỷ hồn nào sẽ tự phá huỷ “Quỷ Tương” của chính mình……

“Quỷ Tương” hoà tan từng chút một thành nước, chỉ còn lại một chút tựa thịt thối, toả ra mùi khó ngửi.

Tuy trước giờ chưa từng luyện “Quỷ Tương”, nhưng Diệp Thiếu Dương biết, đây có thể là một khối thịt do Vu sư Thái Lan thêm vào, làm phụ liệu để luyện chế “Quỷ Tương”.

“Ngươi tự tay huỷ hoại “Quỷ Tương” của chính mình, chẳng lẽ ngươi muốn vĩnh bất siêu sinh?” Diệp Thiếu Dương nhìn Lâm Du, nói.

Lâm Du cười “Ha hả”, bật dậy, lắc đầu: “Vô dụng thôi, Diệp thiên sư... ba cây đinh bạc trên tay ngươi, chính là Diệt hồn đinh, Vu sư dùng chúng để lấy tuỷ từ trong “Quỷ Tương”của ta, cũng chính là linh lực của hồn tinh, hiện tại “Quỷ Tương” chỉ còn là một túi da rỗng tuếch mà thôi.

Mấy năm nay ta cất giữ nó, đơn giản chỉ là lưu lại một niệm tưởng, hiện giờ ta đã quỷ thi hợp nhất, đã không còn cần đến nó……”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn cô ta, “Không có hồn tinh, ngươi đến nửa hồn quỷ cũng không phải a, dù có đi Địa Phủ cũng không ích gì, vĩnh bất siêu sinh…… Lúc đó, vì sao ngươi lại muốn phun ra hồn tinh của mình, để hắn luyện hóa?”

Nếu một quỷ hồn không muốn phun ra hồn tinh, dù có là Thiên sư, cũng không cách nào đoạt được, đây là Thiên địa đại đạo, để tránh người xấu lợi dụng quỷ hồn làm chuyện bất lương. Quỷ hồn mất đi hồn tinh, tu vi sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên mấy người Dưa Dưa mới cam nguyện giao hồn tinh Diệp Thiếu Dương bảo tồn.

Tuy nhiên, một khi hồn tinh bị hủy diệt, kết quả chính là vĩnh viễn không thể siêu sinh, chỉ có thể trở thành quỷ hồn vất vưởng nơi nhân gian, phải đối mặt với dự truy sát của pháp sư cũng như trải qua các loại thiên kiếp……

Lâm Du cười rộ lên, “Ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Nếu ta không phun ra hồn tinh để hắn tu luyện, hắn sẽ lập tức siêu độ ta……”

“Để hắn siêu độ, kiếp sau ngươi còn có thể làm người, sao ngươi lại...”

“Ha ha,” Lâm Du ngửa mặt lên trời cười lớn, hai mắt trở nên đỏ ngầu, “Diệp thiên sư, nếu một người vì cái mà hắn gọi là chính nghĩa, vô cớ ép ngươi tự sát, đánh gãy chân của ngươi, sau đó ra tay cưỡng đoạt hồn phách ngươi…… Diệp thiên sư, mối hận này ngươi có thể nhịn được không, nếu ta luân hồi chuyển thế, đại thù này làm sao mà báo? Ta mới hai mươi tuổi, đến bạn trai cũng chưa từng có, ta không cam lòng, ta không cam lòng..!”

Nói xong lời cuối cùng, liền trở nên cuồng loạn, thanh âm chói tai.

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, nói: “Đau đớn cùng hận thù của ngươi, ta có thể hiểu được, nhưng ngươi vì báo thù mà cam nguyện để bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục vậy ư……”

“Đây là lựa chọn của ta, ta chỉ muốn báo thù, cam tâm tình nguyện!”

“Có điều, hắn chắc chắn biết một ngày nào đó ngươi sẽ trả thù, vì sao còn muốn làm như vậy, không bằng cứ trực tiếp huỷ diệt ngươi, là xong hết mọi chuyện.”

“Cho nên hắn mới nhốt thân thể ta trong Kim ti hương mộc, lấy hồn tinh của ta luyện hoá “Quỷ Tương”, lưu tại trong phòng học này, vốn dĩ hắn cũng định dùng ngân châm trừu hồn, nghĩ vậy là có thể khống chế được ta…… Ta cũng vì hạ quyết tâm rất lớn, mới thoát ra khỏi U linh lộ, bởi ta nghĩ một ngày nào đó hắn chết đi, hồn xuống cửu tuyền, ta biết tìm hắn ở đâu để báo thù đây?

Hắn thấy ta chạy thoát, lấy hồn tinh dụ ta tới, nhưng không thể diệt được ta, chỉ có thể huỷ hoại hồn tinh của ta, dùng trận pháp vây khốn ta ở đây, vô pháp rời đi, chỉ khi thân thể tha được giải thoát, nguyên thần quay về, mới có thể phá tan phong ấn…… Điều này ta không lừa ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chính ngươi đã lừa ta, khiến ta tưởng cái phòng kia là phòng học 408.”

Lâm Du liền nói: “Đó là việc làm của bọn người Ngô Nhạc Ý, để làm người khác không phát hiện ra bí mật trong phòng 408, ta cũng đành đâm lao thì phải theo lao (chỗ này Thanh Tử dùng thành ngữ “tương thác tựu thác” nha 😌), không nói cho ngươi biết……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, cười nói: “Không đúng, ngươi đâm lao phải theo lao là thật sự, nhưng ngươi không dám đưa ta tới nơi này, là vì sợ ta nhìn thấy “Quỷ Tương” của ngươi đã hủy, biết ngươi đã ở trong tình cảnh vạn kiếp bất phục, sẽ không đồng ý giúp ngươi……

Ngươi biết ý ta muốn giúp ngươi, là để siêu độ ngươi, ta là Thiên sư, cho dù ngươi có khổ sở thế nào, cũng không thể để mặc ngươi lưu tại nhân gian. Hơn nữa ngươi oán khí sâu nặng, một khi ngươi báo thù, mất đi mục tiêu, đương nhiên sẽ tiếp tục tu luyện, trở thành đại hoạ nhân gian.

Cho nên, ngươi sợ ta biết chân tướng, không dám thả hổ về rừng, bằng không tương lai chờ sau khi ngươi báo thù xong, ta cũng vô pháp thu phục ngươi, chỉ có thể đại chiến một phen……”

Lâm Du âm thầm thở dài, ngầm thừa nhận những gì hắn nói.

Tạ Vũ Tình đứng một bên nghe thấy thế, cuối cùng cũng hiểu rõ được chân tướng sự tình, trong lòng cảm khái, Lâm Du tâm tư kín kẽ, tuy lợi dụng Diệp Thiếu Dương, nhưng cũng xem như cũng vì nỗi khổ của bản thân.

Lâm Du nhìn Diệp Thiếu Dương, âm thầm nói: “Diệp Thiên sư cứ yên tâm, ta không làm hại người vô tội, chỉ muốn báo thù, sau khi xong việc, ta sẽ tự hủy hồn thân, tuyệt không đối địch cùng ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cũng nhìn chăm chú cô ta, thở dài, sự tình đã đến một nước này, cô ta đã quỷ thi hợp thể, cũng chẳng còn cách nào đặt điều kiện, nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ sẽ mất đi một sự giúp đỡ, mà có thêm một đối thủ.

“Ta tin ngươi, cho ngươi một cơ hội để báo thù, sau khi xong việc nếu ngươi có ý đồ khác, cứ chờ đấy, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Lâm Du lãnh đạm cười.

Nếu đã hợp tác, Diệp Thiếu Dương liền hỏi cô ta một số manh mối về Tử Nguyệt cùng tên Vu sư Thái Lan kia, tuy nhiên Lâm Du thực cũng không biết nhiều lắm, bởi năm đó lúc cô ta còn sống cũng không quen biết Vu sư Thái Lan, sau khi chết lại bị giam cầm, đầu tiên là ở U linh lộ, sau đó  là tầng trệt này, có rất nhiều việc, còn không hiểu rõ bằng Diệp Thiếu Dương.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742