Chương 718

CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU

“Hiện giờ có đến hai trăm con cương thi, tôi cũng không sợ!” Diệp Thiếu Dương nói với linh phù trong tay, cốt để Dương Tư Linh nghe được.

Diệp Thiếu Dương cất bước đi về phía U linh lộ, ánh mắt vô tình lướt qua, thấy có một người nằm trên mặt đất, tập trung nhìn kỹ, lập tức nhảy dựng lên: Tạ Vũ Tình?!

Lúc trước nghe Lão Quách nhắc tới Tạ Vũ Tình, biết được cô có tới, vốn đang muốn hỏi xem cô ở đâu, kết quả không chen được lời nào, sau đó không thấy Lão Quách nói gì, cho rằng cô đã rời khỏi, dù sao đã không nguy hiểm, nên cũng không hỏi tới, ai ngờ... hóa ra lại nằm trên mặt đất thế này!

Vội vàng chạy qua đó, cũng không nghĩ nhiều, tay ấn lên ngực kiểm tra nhịp tim, ủa, tim đập bình thường, mềm như bông, có độ co dãn……

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng rút tay, gạt bỏ tà niệm, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng truyền một chút cương khí vào trong cơ thể.

Tạ Vũ Tình thì thào một tiếng, rồi tỉnh lại.

“Thiếu Dương……” Còn chưa nhìn rõ Diệp Thiếu Dương, Tạ Vũ Tình mơ mơ màng màng hét lên một tiếng.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm động không thôi, hướng cô cười cười, “ Này, tỉnh lại đi.”

Tạ Vũ Tình nghe thấy tiếng của hắn, bỗng nhiên kinh ngạc, mở to mắt, nhìn Diệp Thiếu Dương, sửng sốt đến mười giây đồng hồ, đột nhiên khóc oà lên. “Thiếu Dương, thực xin lỗi, ta không có thể cứu ngươi, ngươi chết không cam lòng a……”

“Này này, đừng có trù tôi thế, bổn thiếu hiệp vẫn còn sống mà!”

“Ngươi…… không phải quỷ sao?”

Diệp Thiếu Dương kéo tay cô, áp lên mặt mình. “Có quỷ mặt phúng phính thế này sao?”

Tạ Vũ Tình ngây người một hồi, xoay người lồm cồm bò dậy.

Diệp Thiếu Dương còn định nói giỡn vài câu, thì đột nhiên Tạ Vũ Tình lao tới, đè hắn xuống đất, miệng áp sát, lấp kín miệng hắn.

 Bị tấn công bất thình, Diệp Thiếu Dương ngây người, hai mắt trợn tròn, mới đầu còn định phản kháng, nhưng bị Tạ Vũ Tình cưỡi trên người, hai tay dùng sức ghì chặt, không để hắn cử động, Diệp Thiếu Dương muốn kêu cũng kêu không được.

Đột nhiên, nước mắt lã chã rơi xuống mặt, tan chảy tim hắn, Diệp Thiếu Dương thôi không phản kháng……

“Thiếu Dương có thể sống sót trở về, lại còn có cơ duyên lớn như vậy với Lạc Thư....thật là, về một cách sảng khoái a!” Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trơn bóng, vui vẻ nói.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng cho Diệp Thiếu Dương.

Lão Quách đang đi đột nhiên đứng lại, đập vào gáy một cái, “Không xong rồi, chúng ta vừa rồi chỉ lo vui mừng, đã quên mất Tạ cảnh sát còn đang hôn mê, tỉnh lại phát hiện không còn ai, vậy là phiền toái! Các người chờ ở đây, ta đi báo tin một chút!”

Nói xong xoay người chạy lên núi, rẽ bụi cây ra, đưa mắt nhìn, tức khắc cả kinh không khép được miệng, đem những lời đang muốn gọi Diệp Thiếu Dương nuốt trở vào, lẩm bẩm nói: “Ta không có thấy gì nha……”
Tứ Bảo thấy hắn sững sờ bất động, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, xoay người chạy tới, đến bên người Lão Quách, nhìn thoáng qua, cũng ngơ ngẩn cả người.

“A di đà phật, không coi được, không coi được!”

“Các người làm sao vậy?” Chu Tĩnh Như cũng đi tới, buồn bực hỏi.

Lão Quách với Tứ Bảo cùng phục hồi tinh thần, đưa mắt thoáng nhìn nhau, cả hai lập tức xoay người, chạy như bay đến bên Chu Tĩnh Như, một người vỗ vai của cô, nói:“Không có việc gì đâu, Tạ cảnh sát đã tỉnh.”

“Thế hả, vậy là tốt rồi, bọn họ đang làm gì thế?” Chu Tĩnh Như hỏi.

“Bọn họ……” Lão Quách liếc mắt nhìn Tứ Bảo một cái.

Tứ Bảo lập tức nói, “Bọn họ hình như đang nghiên cứu gì đó.”

“Đúng đúng, là nghiên cứu Hà Đồ.”

“Không phải là Lạc Thư sao.”

“À...là Lạc Thư, Lạc Thư.”

Đi được vài bước, Lão Quách âm thầm thở dài, nói với Tứ Bảo: “Tứ Bảo, nếu có hai cô gái…… hay là ba, bốn người, đều thích ngươi,thì phải làm sao bây giờ?”

“Mẹ kiếp, làm gì có chuyện tốt như vậy, nằm mơ à!”

“Nếu!” Lão Quách nói, “Mấy cái cô nương đó đều rất tốt, ngươi sẽ làm sao hả, chọn ai đây?”

“Ta là hòa thượng, chọn cái quỷ gì!” Liếc mắt lườm Lão Quách một cái, đột nhiên hiểu ra, cũng âm thầm thở dài: “Thực là phiền toái a.”

Chu Tĩnh Như không rõ nguyên do, khinh thường nhìn bọn họ, nói: “Hai người, một là đàn ông đã kết hôn, một là hòa thượng, thảo luận cái này làm gì.”

Lão Quách thừa cơ hỏi: “Nếu người cô thích cũng có người khác thích, cô sẽ làm gì hả?”

Chu Tĩnh Như sửng sốt một chút, trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng người kia, mơ hồ hiểu ra cái gì, cũng không ngại biểu lộ suy nghĩ, chỉ nói: “Vậy thì tận lực tranh thủ, tôi tin tưởng chính mình, tôi lớn như vậy chưa từng cùng người khác tranh nhau cái gì, nhưng nếu thực như vậy, tôi cũng muốn tranh đến cùng!”

Lão Quách khẽ giật mình, hướng cô giơ ngón tay cái lên, sau đó lại âm thầm thở dài, ai cũng ưu tú như vậy, Thiếu Dương à, bắt quỷ hàng yêu đệ rất giỏi, còn chuyện này ta xem đệ chọn thế nào đây?

Trên đỉnh núi, Tạ Vũ Tình rốt cuộc cũng thỏa mãn, buông Diệp Thiếu Dương ra, miệng còn nở một nụ cười đắc thắng.

Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, ấm ức nhìn cô, có ý hôn thì đã hôn rồi, cô còn không mau xuống?

Tạ Vũ Tình lúc này mới ý thức được mình vẫn còn cưỡi trên người hắn, sắc mặt đỏ ửng, xoay người đi xuống.

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, lau miệng, ánh mắt thoáng chút suy tư, nhìn về nơi xa, tâm sự trùng trùng.

Tạ Vũ Tình đi tới, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi không cần ra vẻ thiếu nữ bị ngược đãi có được không, ta đâu có làm gì ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi tưởng là Tĩnh Tĩnh.”

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, “Ngươi tưởng là Tĩnh Như sao?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ tới cực điểm, “Nhũ danh cô ấy là Tiểu Như.”

Tạ Vũ Tình bước tới chính diện, nhìn hắn, “Này, ngươi…… không muốn nói chút gì sao?”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Hiện giờ đầu óc tôi đang rất hỗn loạn, tôi cũng không biết sao lại biến thành thế này……”

Đột nhiên bị cưỡng hôn, lại còn hôn lâu như vậy, cảm giác này…… Hắn thừa nhận đúng là có chút ngọt ngào, nhưng lại chứa đựng một cảm giác tội lỗi (😲😂tại đa tình quá mà DTD ơi)

Tạ Vũ Tình rất muốn thổ lộ cho hắn biết tấm lòng của mình, nhưng lời vừa tới cửa miệng, nữ hán tử ngày thường không cố kỵ cái gì bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, sợ bị thất bại, tiếp đó giữa hai người sẽ chẳng còn nói chuyện thoải mái như trước nữa, vì thế ho khan hai tiếng, vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, mắng:
“Ngươi đừng có như oán phụ nữa được chưa? Còn không phải là thân thiết với ngươi mới làm thế sao, tỷ đây hôn nhiều người như vậy, chẳng ai giống ngươi a.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô, bĩu môi, tỏ vẻ không tin.

Tạ Vũ Tình nói: “Thái độ này của ngươi là sao hả, không tin à? Thế nào, ngươi còn tưởng là ta thích ngươi ư?”

“Tôi đâu có nói vậy.” Diệp Thiếu Dương khoát tay.

“Thì đó,” Tạ Vũ Tình cười, “Nhưng nếu…… là sự thật thì sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, vừa muốn mở miệng, Tạ Vũ Tình đột nhiên bật cười, “Ha ha, xem ngươi khó xử chưa kìa.”

Cô đứng dậy, phủi phủi tay, “Được rồi, đứng dậy đi.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên.

“Hiện giờ phải làm sao đây?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Tôi sẽ đi tìm xem Lâm Du có ở xung quanh đây hay không, cô đi cùng tôi, qua bên trái xem trước đã.”

“Ừ, ngươi đi trước đi, ta muốn đi…… giải quyết một chút.” Tạ Vũ Tình nói xong, chạy vào trong rừng cây, sau khi xác định đã cách xa chỗ Diệp Thiếu Dương, che miệng, ngồi phịch xuống đất bật khóc, cố gắng không để âm thanh phát ra.

Cô thực muốn nghe được câu trả lời của Diệp Thiếu Dương, nhưng lại không dám hỏi.

Sự tình vì sao lại phát triển đến bước này? Nhanh quá đi, chẳng lẽ là bởi hắn đã chết một lần, khiến mình nhận ra cảm giác của bản thân nếu mất đi hắn, vì thế thấy rõ nội tâm?

Má nó, sao ta có thể thích người này được chứ, còn vì hắn mà khóc, chẳng phải là ngốc nghếch sao ?

Tạ Vũ Tình vừa khóc, vừa trách móc chính mình, phát tiết một hồi, đứng dậy, dùng tay áo lau khô nước mắt, ngàn vạn lần không thể để hắn phát hiện ra, sau đó quay người lại, bất ngờ thì thấy Diệp Thiếu Dương đang đứng trước mặt mình từ lúc nào.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742