Chương 712-713-714
THIÊN SƯ CHI THƯƠNG
Thời điểm Lão Quách nói về “Đứa trẻ”, mấy người Tạ Vũ Tình liền cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, cơ hồ muốn nôn thốc nôn tháo.
Lão Quách nói tiếp: “Cửu Âm Đông Nhân này, không thuộc về bất kỳ một loại tà vật nào, trong giới pháp thuật giới gọi là ‘ Thiên Khí Trùng ’, ý muốn nói loại tà vật này đến trời cũng ghét bỏ……”
“Thực quá tàn nhẫn……” Tạ Vũ Tình bịt miệng, dùng sức lắc đầu.
Tiểu Mã nhìn màn sương mù dày đặc kia, lo lắng nói: ”Quá trình chế tạo phức tạp như vậy, tu vi nhất định rất lợi hại, Lâm Du có phải đối thủ của nó hay không?”
Lão Quách nói: “Bởi vật thuộc Cửu Âm không dễ tìm được để cùng luyện hóa, có thể luyện đến Tam Âm hay là Lục Âm đã là không tồi, nếu thực sự là Cửu Âm luyện hóa, thì dù lão quỷ tử có là Đại Vu Tiên, cũng không thể khống chế được nó, ta đoán chừng con này nhiều nhất cũng chỉ là Tam Âm mà thôi, là do một thú - một tà - một cấu luyện chế ra, Lâm Du là Song Đồng Quỷ Thi, một khi oán khí dồn nén ba mươi năm bùng nổ, chưa chắc đánh không lại nó……”
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía đám sương mù, lòng âm thầm cầu nguyện Lâm Du sẽ thắng, chỉ như vậy, mới có cơ hội cứu Diệp Thiếu Dương trở về……
Sau khi bố trí xong trận pháp, Diệp Thiếu Dương phân công mọi người, mang hết gậy gỗ đào còn thừa vào giữa bãi đất trống, đổ cồn vào, sau đó bỗng nảy ra ý tưởng kỳ quái, dùng dây cao su buộc một số lọ cồn còn dư lại, quấn quanh người mình, chuẩn bị sử dụng như lựu đạn.
Cuối cùng dùng dây thừng, một đầu cột với thanh thép cong được tháo ra từ thành cầu thang, vô cùng rắn chắc, thử đi thử lại nhiều lần, rốt cuộc ném lên lầu ba, mắc trên lan can, giật giật vài cái, thấy rất chắc chắn.
Chuẩn bị xong dụng cụ, hiện tại chỉ còn chờ trời tối, vì dưới ánh sáng mặt trời, thì dù có dùng máu dơi cũng khó dụ chúng ra đây.
Diệp Thiếu Dương gọi mọi người tới trước mặt, đưa cho Giang Phi Long một cây gậy gỗ đào mà hắn đã dùng máu mình để tô đạo văn, rồi dặn dò thêm lần nữa:
“Chờ sau khi cương thi ra hết, các người chạy nhanh đến vị trí cổng trường, bởi một khi không gian này thông với toàn bộ Ác linh không gian, sẽ trở thành một không gian chân thực, các người từ cổng trường ra ngoài, rốt cuộc dễ dàng hơn so với việc trèo qua tường viện.”
“Chúng tôi tụ tập ở cổng trường, nhỡ lúc đó có cương thi lui tới, chẳng phải sẽ bị bao vây hay sao?” Có người không yên tâm hỏi.
“Đương nhiên là không, khu vực xung quanh cổng trường trống trải, hẳn là không có chỗ cho cương thi ẩn náu, cho dù có, đến lúc đó cũng sẽ bị máu dơi hấp dẫn.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đến lúc đó các người chỉ cần chờ đợi cơ hội, một khi bên này tôi mở ra khe hở không gian, các người sẽ có cảm ứng, Tiểu Long... ngươi hãy dùng pháp thuật mà ta dạy, kết hợp với đào mộc kiếm, đâm thủng kết giới, hoàn toàn có thể mở ra cấm chế! Đến lúc đó một mạch chạy thẳng ra goài!”
Giang Phi Long dùng sức gật gật đầu, “Diệp đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài an toàn, sau đó ta sẽ toàn tâm học pháp thuật, nghĩ cách đi thông tới thế giới kia của ngươi, qua đó tìm ngươi cùng sư phụ, cùng nhau hàng yêu trừ ma!”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, tuy rằng cảm thấy việc này rất khó xảy ra, nhưng vẫn là cười nói: “Ta chờ ngươi.”
Tiếp đó Dương Tư Linh cũng từ biệt bọn họ, rốt cuộc cô đã sống ở đây được “mấy tháng”, cũng có cảm tình với mọi người. Nghĩ đến việc sau khi mình trở về, sẽ trở thành một u hồn thật sự, tâm trạng của cô trở nên vô cùng phức tạp, nhưng vẫn quyết định quay trở về, rốt cuộc mình cũng là người của thế giới kia, dù có thành quỷ cũng muốn trở về!
Sắc trời mau chóng ngả về chiều.
“Các người có thể đi trước, có cơ hội…… hẹn gặp lại!” Diệp Thiếu Dương nói với mấy người Giang Phi Long, tuy biết có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp lại.
“Sư phụ, Diệp đại ca, hãy chờ ta!” Giang Phi Long lưu luyến chia tay hai người, sau đó đưa mọi người chạy về phía cổng trường.
Nhìn bọn họ đi xa dần, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, nhìn sợi dây thừng mình đã ném lên lan can lầu 3, hỏi Dương Tư Linh: “Có thể trèo lên trên không?”
Dương Tư Linh gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lại liếc mắt nhìn Vương Bình một cái, nói: “Đợi lát nữa tôi đưa cô lên, cứ ôm chặt tôi là được.”
Vương Bình gật đầu, trong ánh mắt mang theo một chút do dự.
Đợi một hồi, mặt trời khuất núi, Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ, mở ra mấy bình máu dơi mà mọi người đã mất hai ngày mới gom được, đổ hết vào mấy tấm đệm, sau đó dùng diêm nhóm lửa, đặt chính giữa trận pháp là một cái giá sắt, sao cho củi gỗ tẩm cồn cháy tốt phía dưới.
Sau khi máu dơi bị đốt, toả ra một mùi máu tươi nhức mũi, lan tràn ra khắp vườn trường.
Tiếng bước chân hỗn loạn, từ lầu 4 toà nhà giải phẫu mau chóng vang lên, trong đó còn kèm theo tiếng rít gào từng cơn.
Đám cương thi đã ra khỏi hang ổ!
Nhìn từng con cương thi theo thang lầu đi xuống, liên tục không dứt, dễ chừng có đến hơn trăm con, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, đưa hai người lui về phía sau, đi tới một góc tường, âm thầm nhìn tốp cương thi đầu tiên xuống lầu, xông vào trận pháp.
Mấy con vào trước dẫm phải vôi, hai chân lập tức toát ra khói đen, đau đớn gào rống lên, muốn chạy đi, nhưng hai bên thông đạo cắm đầy gậy gỗ đào có đạo văn vẽ bằng nước hồng tiêu, không cách nào vượt qua, định quay đầu lại, nhưng phía sau lại có rất nhiều cương thi đang lao tới, xô đẩy mấy con cương thi này ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất, bị dính phải vôi, thân thể nứt toác mà chết, hóa thành thi thủy.
Tốp cương thi đầu tiên cứ như vậy biến thành thiêu thân, nhưng do cương thi vào trận càng ngày càng nhiều, vôi dần dần bị thi huyết ăn mòn, mất đi linh lực, càng nhiều cương thi xông vào giữa lòng trận pháp, đi vòng vòng xung quanh chiếc giá sắt thiêu đốt chăn đệm, nhưng vì cương thi sợ lửa, không con nào dám động vào, cứ ở đó không ngừng ngửi mùi máu tươi, gấp đến độ cuống cuồng.
Tại một chỗ khác, đám cương thi cũng ồ ạt lao tới không ngừng, tiến vào trong trận pháp.
“Thây ma vẫn còn chưa xuống hết!” Dương Tư Linh sốt ruột nói.
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy cửa thang lầu có mấy con cương thi bay vèo ra ngoài, định thần nhìn lại, là một con cương thi thân thể lớn hơn gấp mấy lần so với cương thi bình thường, từ hàng hiên xông ra, toàn thân phủ một lớp nấm mốc giống như lông trắng, dọc lối đi tuy không ngừng có cương thi nhường đường, nhưng vì số lượng quá đông, trong lúc nhất thời không thể dịch chuyển, thây ma hiển nhiên không nhẫn nại như thế, thẳng tay đánh bay đám cương thi chắn đường ra ngoài.
“Mau hành động đi!” Nhìn thây ma tiến vào trận pháp, Dương Tư Linh thúc giục nói.
“Đợi thêm chút nữa!” Diệp Thiếu Dương chờ đến khi thây ma đi vào giữa trận pháp, lúc này mới tháo một bình cồn từ bên hông xuống, những bình cồn đó đã được tháo nắp, nhồi bông gòn, sau khi Diệp Thiếu Dương dùng diêm châm lửa, liền quăng về phía Bạch Mao Cương Thi.
“Bùm” một tiếng, bình cồn nổ tung trên người thây ma, ngọn lửa lập tức bùng lên, dẫn xuống đống củi gỗ tẩm cồn dưới chân đám cương thi, ngọn lửa lan ra, trong nháy mắt đã biến thành một trận lửa lớn ngút trời.
Vô số cương thi cuống cuồng giãy giụa, gào thét không ngừng.
Thi huyết bị thiêu đốt, không ngừng phát ra tiếng nổ lốp bốp, khói đen cuồn cuộn, một mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn toả ra khắp nơi.
“Tốt rồi, đi thôi!” Diệp Thiếu Dương kéo Vương Bình, cùng Dương Tư Linh chạy về phía mấy sợi dây thừng buộc sẵn trên lan can, không chần chừ cõng Vương Bình lên, nắm lấy dây thừng leo lên trên lầu.
Tuy ở đây cương khí đã yếu đi nhiều, nhưng sức lực không hề giảm sút. Diệp Thiếu Dương một mạch bò lên tới lầu ba, vừa thấy hành lang nhỏ bên trên, ước chừng còn có hơn mười con cương thi đang từ trên lầu chạy xuống.
Đám cương thi cấp thấp này linh trí chưa khai, trí lực rất thấp, mùi máu tươi kích thích bản năng thích máu của bọn chúng, chỉ lo đi về phía toả ra mùi máu.
Diệp Thiếu Dương mang theo Vương Bình nhảy xuống, lập tức rút từ bên hông một cây gậy gỗ đào được bó thành đuốc, châm lửa, lúc này có hai con cương thi đi ngang qua phát hiện sự tồn tại của bọn họ, liền lao tới.
Diệp Thiếu Dương cũng không hàm hồ, từ bên hông rút xuống hai bình cồn, dùng đuốc châm lửa, quăng qua đó, trúng trên người cương thi, lập tức biến thành cầu lửa, giãy giụa gào thét thê thảm, nào còn chú ý tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Dương Tư Linh vẫn đang leo lên, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đúng lúc này, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Có thể dây thừng để lâu ngày đã ải, lại bị hai người Diệp Thiếu Dương mới leo lên, đến lượt Dương Tư Linh khi vừa leo đến lầu hai, đột nhiên “Phựt” một tiếng đứt rời, Dương Tư Linh bị rơi xuống đất.
Lúc này, do xung quanh trận pháp cương thi càng ngày càng nhiều, có một số con bên ngoài cách Dương Tư Linh không xa đã phát hiện ra cô, lập tức xúm tới.
Dương Tư Linh nhịn đau bò dậy, châm lửa đốt một cây đuốc, khua khua về phía cương thi, bức lui bọn chúng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, la lớn: “Đi đi, đừng lo cho ta, đi đi!”
Diệp Thiếu Dương kéo Vương Bình chạy như điên dọc hành lang.
“Thật mặc kệ cô ấy sao?” Vương Bình hỏi.
“Nói cái gì hả, Diệp Thiếu Dương tôi nói mặc kệ khi nào, chưa bao giờ tôi bỏ rơi đồng đội!”
Diệp Thiếu Dương tùy tay đẩy ra một cánh cửa, thấy bên trong không có cương thi, liền đẩy Vương Bình vào bên trong, nói: “Cứ ở yên đây đừng ra ngoài, tôi đi cứu cô ấy!” Ném cho cô một cây gậy gỗ đào, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Lúc này, trốn trong phòng khẳng định là an toàn nhất.
Diệp Thiếu Dương tay cầm đuốc, theo thang lầu chạy vội xuống phía dưới, dọc đường đi cũng gặp phải không ít cương thi đang xuống lầu.
Nhưng vì hắn từ phía sau vọt qua, rất nhiều cương thi đều không chú ý tới hắn, một số con phát hiện ra, xoay người muốn vồ hắn, bị Diệp Thiếu Dương tung chân đá văng ra, thang lầu có độ dốc, khiến bọn chúng đổ rạp lăn lóc.
Phản ứng mau lẹ, Diệp Thiếu Dương dùng đuốc đánh tới tấp về phía bọn chúng, sau lại bẻ gãy cây đuốc, từ bên hông tháo xuống một cây gậy gỗ đào, gặp cương thi liền đâm.
Cứ như vậy một mạch lao xuống lầu, quay đầu vừa thấy, Dương Tư Linh tay nắm chặt đuốc, đã bị cương thi dồn tới lối rẽ cầu thang, dựa vào hai mặt có tường, cố sức ngăn cản cương thi tiến công.
Vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, hai mắt Dương Tư Linh bỗng sáng ngời, ánh mắt chứa chan xúc động, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, vừa ngăn cản cương thi, vừa hét lên: “Mau đi đi, vô dụng thôi, hiện giờ ngươi không phải Thiên sư, không cứu được ta đâu, không phải ôm nhau cùng chết……”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, chạy tới bên cạnh lớn tiếng nói: “Nằm sấp xuống!”
Dương Tư Linh hơi sửng sốt, làm theo lời hắn nằm úp trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương một thân phi tới, cũng quỳ rạp trên mặt đất, hai tay luồn qua chân mấy con cương thi, nắm được hai chân Tư Linh.
Cương thi quá nhiều, đánh bừa khẳng định chết mất xác, cho nên biện pháp của Diệp Thiếu Dương chính là khom người xuống. Cương thi tuy sức lực lớn vô cùng, nhưng cũng có khuyết điểm là toàn thân cứng đờ, không thể cúi người khom lưng, hơn nữa động tác lại chậm. Đến khi phát hiện ra Dương Tư Linh nằm sấp xuống, hai tay duỗi thẳng, lập tức xoay người lại vồ, nhưng vẫn bị chậm một nhịp.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy hai chân Dương Tư Linh, dùng sức lôi kéo, lôi cô từ dưới chân một đám cương thi thoát khỏi trùng vây.
Lũ cương thi lập tức đuổi theo.
Dương Tư Linh nhìn thấy một con cương thi đang giơ hai tay bổ vào đầu mình, theo bản năng hét lên, kết quả Diệp Thiếu Dương bất ngờ dùng sức kéo hai chân cô, tránh được, hai tay cương thi trượt sang bên cạnh, cắm sâu vào nền xi-măng.
Sau khi trải qua nhiều tình huống nguy hiểm như vậy, Diệp Thiếu Dương vô cùng bình tĩnh, túm hai chân cô, luồn trái lách phải, lần lượt tránh được móng vuốt sắc nhọn của cương thi, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự truy kích của bọn chúng, một hơi kéo tuột cô tới bên mình, nắm tay cô đứng dậy, chạy như điên về phía thang lầu.
“Không phải Thiên sư, cũng có thể cứu người.” Trong lúc chạy trốn, Diệp Thiếu Dương còn có công phu hướng về phía cô nhướng nhướng chân mày, đùa giỡn một phen.
“Đúng là bị ngươi hù chết mà.” Dương Tư Linh buộc lại tóc, mặt mày xám ngoét.
Lên lầu so với xuống lầu thì phiền toái hơn nhiều, bởi là từ dưới đi lên, không có thế dựa, cũng may trong người Diệp Thiếu Dương còn có một ít “Lựu đạn”, chẳng tiếc gì mà không sử dụng, phối hợp với gậy gỗ đào của Vương Bình, khó khăn lắm mới lên được lầu trên.
Mới vừa chạy đến nửa tầng, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng rống lớn, hai người quay đầu nhìn thoáng qua, là một thân hình cực đại toàn thân bốc lửa, từ phía trận pháp đã bị phá nát, đang lao về phía mình.
Bạch Mao Cương Thi! Lửa cồn quả nhiên không thể thiêu chết nó!
Gia hỏa này không thể so sánh với những con cương thi tép riu bình thường đó, vì nó có linh trí, vừa nhìn thấy Dương Tư Linh, liền biết là cô giở trò quỷ, chẳng bao lâu sau đã đột phá trận pháp, lập tức đuổi theo hai người Diệp Thiếu Dương, nóng lòng báo thù, bám sát lên trên lầu.
“Ái chà, phiền toái lớn rồi đây, chạy mau!”
Diệp Thiếu Dương kéo Dương Tư Linh, chạy như bay lên tầng trên.
Cũng may lúc này cương thi xuống lầu đã không nhiều lắm, dọc đường đi gặp được mấy con, đều bị Diệp Thiếu Dương dùng ”lựu đạn” giải quyết, sau đó đẩy về phía sau, cương thi quờ quạng chân tay, thực có thể giúp bọn họ ngăn cản Bạch Mao Cương Thi một hồi.
“Vương Bình, ra đây đi!” Chẳng mấy chốc đã lên lầu ba, Diệp Thiếu Dương liền bắt đầu gọi, bảo cô ta nhanh chóng ra cửa thang lầu, cùng mình chạy lên tầng trên, vì hắn không thể qua tìm cô. Bạch Mao Cương Thi đang bám đuôi phía sau, đã không còn thời gian.
Vương Bình chạy đến cửa thang lầu, nhìn thấy phía sau hai người Diệp Thiếu Dương cách một quãng không xa là một “Hỏa nhân”, liền trợn mắt há mồm.
“Lên lầu!” Diệp Thiếu Dương xông tới, đẩy cô nàng một phen. Sau đó mỗi tay kéo một người, chao đảo ngả nghiêng chạy lên tầng trên.
Tạ ơn trời đất, chạy được tới lầu bốn, một con cương thi cũng không có, ba người Diệp Thiếu Dương bước chân nhanh hơn, chạy về phía phòng học 408.
Diệp Thiếu Dương dựa theo ký ức trong thế giới thực tại, một mạch chạy như điên, lúc ngang qua một tấm cửa, Dương Tư Linh đột nhiên kéo hắn lại, nói: “Đây là 408, còn chạy đi đâu?!”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu thấy trên biển đề: 408.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, đây là vị trí cửa phòng học 407 a, cánh cửa tiếp theo mới là 408? Quay đầu vừa thấy, bên trong đúng thật chỉ có một cánh cửa, đề 409.
Nguyên bản vị trí phòng học 408 trong thế giới thực tại, lại là vách tường nhẵn bóng.
Đây là chuyện gì hả, không gian này không phải lấy thế giới thực tại làm gốc ư? Vì sao lại không giống nhau?
“Ngoao……”
Một tiếng rống làm sàn nhà rung động truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là con Bạch Mao Cương Thi kia đuổi tới.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, 408 thì là 408. Diệp Thiếu Dương đẩy hai cô gái vào trước, còn mình thì tháo xuống mấy trái “lựu đạn” cuối cùng ném mạnh qua đó, trúng người Bạch Mao Cương Thi, ngọn lửa vốn sắp tắt một lần nữa lại bùng cháy lên dữ dội.
Bạch Mao Cương Thi ngừng lại, lăn lộn quay cuồng trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Diệp Thiếu Dương chạy nhanh vào nhà, kết quả bị trượt chân, suýt chút nữa thì té nhào, cúi đầu xuống nhìn, tức khắc kinh ngạc ngây người, kinh tởm đến buồn nôn:
Trên mặt đất lênh láng một lớp dịch nhầy màu vàng, vô số giòi bọ màu trắng bò tới bò lui trong đống dịch nhầy, trong đó còn có rất nhiều da lông xương cốt chim thú linh tinh, bốc mùi tanh tưởi.
Vương Bình vốn không để ý dưới chân có gì, vừa nghe Diệp Thiếu Dương nhắc tới, mới chú ý đến phía dưới, lập tức hét lên, nhìn quanh trái phải, tìm không ra một chỗ sạch sẽ.
“Đây chỉ là một hình thái của thi trùng, không đả thương người, chú ý đừng để chúng bò lên chân là được.” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh một vòng, phát hiện căn phòng này rất lớn, bàn ghế ngổn ngang khắp nơi, bên ngoài cũng bị dịch nhầy bao phủ, xem ra đã có không ít cương thi ở trên này.
“Chúng ta khiêng mấy cái bàn này chặn vào cửa đi, vạn nhất thây ma không chết...”
Dương Tư Linh nói rồi muốn đi khiêng bàn, bị Diệp Thiếu Dương cản lại, nói nhanh: “Với sức lực của thây ma, đến cửa sắt cũng không thể chặn nổi, đừng mất thời gian, mau đưa tôi đi tìm Xá lị.”
Dương Tư Linh bước nhanh đi tới phía trước cửa sổ, mỗi bước chân đi, đều phải đạp chết mấy con thi trùng, phát ra âm thanh nổ lép bép khiến người tê dại da đầu, cũng không rảnh để ý việc này.
Cúi đầu tìm phía trước cửa sổ một hồi, Dương Tư Linh tiện tay cầm lấy một cái ghế đẩu, lựa lựa, cạo bỏ lớp dịch nhầy trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã hiện ra nền xi-măng.
Diệp Thiếu Dương một cúi đầu nhìn thấy một mảng lớn hạt châu màu đen, có lớn có bé, được khảm trên mặt đất, vừa lúc hợp thành hình dạng một cái chong chóng, có bốn chiếc lá cây.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết đây là “Phong tín” trong pháp thuật của Phật môn, tên đầy đủ là gì hắn đã quên, đối với pháp thuật Phật gia, cụ thể thế nào hắn cũng không hiểu, nhưng nghe nói cao tăng dùng linh vật xếp thành “Phong tín”, ảo diệu vô cùng, thậm chí có thể mở ra thần lực Hồng Mông (Chú thích: Hồng Mông là thời kỳ hỗn độn trước khi hình thành vạn vật trong vũ trụ).
Cẩn thận suy xét, mở ra một khe hở từ Ác linh không gian trở về thế giới hiện thực, chẳng phải là sáng lập ra không gian sao, tức khắc cảm thấy vững tin hơn nhiều, liền không chút do dự dùng mũi nhọn của gậy gỗ đào cắt một đường trên tay mình.
Máu tươi trào ra, phủ lên trên viên Xá lị, lập tức một luồng khí đen toát ra, thi huyết cùng dịch nhầy đọng trên bề mặt Xá lị tức khắc rút đi, lộ ra một vật màu vàng nhạt, toả ánh sáng mỹ lệ.
Tuy vẫn còn mong manh, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác được trong đó linh lực tồn tại, vì thế tiếp tục dùng máu gột rửa Xá lị, thi huyết cùng dịch nhầy bị hòa tan đến đâu, càng nhiều Xá lị hiển lộ ra, mỗi viên màu sắc đều không giống nhau.
Diệp Thiếu Dương nhìn viên Xá lị toả ánh sáng ngũ sắc lấp lánh, trong lòng cảm thán không thôi: Đây mới là cao tăng chân chính, cho dù chỉ
cứu một mình Dương Tư Linh, cũng cam nguyện hy sinh bản thân, hơn nữa trong Ác linh không gian này, sự tích cũng chỉ có mình Dương Tư Linh biết được, sau khi chết sẽ không được lưu danh thiên cổ.
Lập tức hạ quyết tâm, sau khi rời khỏi đây nhất định phải tìm Dương Tư Linh hỏi rõ pháp hiệu của vị hòa thượng này, viếng thăm tông phái của bọn họ báo một tiếng.
“Xoảng”, Diệp Thiếu Dương hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên, là Dương Tư Linh đang dùng một cái ghế đập nát kính cửa sổ, vội hỏi cô đang làm gì.
“Lần trước khe hở không gian kia xuất hiện bên ngoài cửa kính, ta từ xa thấy được.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ý này là... nếu khe hở thực sự mở ra, còn phải nhảy lầu mới có thể ra ngoài sao? Vạn nhất nhảy không đúng vị trí, ngã xuống thì xong đời, trong không gian này dù sao mình cũng là linh hồn thực thể, nếu bị ngã chết như vậy, thì linh hồn sẽ không thể quay về thế giới hiện thực.
Vừa miên man suy nghĩ, vừa rỏ càng nhiều máu lên trên Xá lị...cuối cùng, uế vật bám trên bề mặt Xá lị đều bị Thiên sư huyết gột bỏ sạch sẽ.
Diệp Thiếu Dương chưa kịp làm gì, đã nhìn thấy từng đạo ánh sáng ngũ sắc, từ trên Xá lị toả ra, quả nhiên phóng ra bên ngoài cửa sổ, hình thành một luồng giống như lốc xoáy, lăng không trên cao, cuộn hút không khí xung quanh ào ào vào bên trong.
Lại xem những viên Xá lị đó, đã bắt đầu hòa tan một chút thành nước.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một hồi, ngay sau đó hiểu ra: “Phong tín trận” duy trì được, là do tiêu hao linh lực bên trong Xá lị, một khi Xá lị hoàn toàn bị hòa tan, khe hở không gian cũng sẽ lập tức biến mất.
“Mau lên....! Các người cứ đi trước đi!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy hét to.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng rống to, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một bóng người cực đại toàn thân cháy xém, đúng là thây ma kia. Gia hỏa này không biết vì sao không bị thiêu chết, ngược lại lửa trên người nó còn tắt ngấm.
Mẹ kiếp, đúng là sợ cái gì thì tới cái ấy.
Diệp Thiếu Dương xoay người vớ lấy một cái ghế đập vào đầu nó.
Đầu thây ma hiển nhiên cứng hơn nhiều so với ghế, một đầu đâm toạc, bất ngờ gục xuống mặt đất, bò nhanh qua đây, từ trong miệng chảy ra thi độc màu xanh, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau né tránh, kéo mạnh Vương Bình đang đứng ngây ngốc bên cạnh, đẩy tới phía trước cửa sổ.
Dương Tư Linh lúc này đã bước lên cửa sổ, đối mặt lốc xoáy trên không trung, vẫn còn do dự chưa lên.
“Nhảy đi!” Diệp Thiếu Dương quát.
“Ta…… hơi sợ!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ra, lúc trước mình nghĩ không sai, hiện tại tuy bọn họ là linh hồn, nhưng dù sao cũng là thực thể, từ độ cao trên lầu bốn thế này, cũng đủ để phát bệnh sợ độ cao, đây là một loại bản năng bẩm sinh của con người, dù có là pháp sư cũng rất khó khắc phục.
Dương Tư Linh nghe được tiếng thây ma, quay đầu lại thoáng nhìn, đại kinh thất sắc: “Nhìn thây ma kìa!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu vừa thấy, má nó, bảo sao thây ma không có tới truy kích mình, gia hỏa này cư nhiên ghé vào phía trên Xá Lị, vươn cái lưỡi nhung nhúc thi trùng, liếm láp lớp máu trên bề mặt Xá lị.
”Nếu nó liếm hết sạch máu, thi thủy sẽ một lần nữa vấy bẩn Xá lị!” Dương Tư Linh kêu lên, “Chúng ta sẽ ra không được! Phải ngăn nó lại!”
“Tôi biết rồi, cô nhảy trước đi!”
Diệp Thiếu Dương nói, từ bên hông tháo xuống một cây gậy gỗ đào, thừa dịp thây ma nằm sấp xuống đất liếm máu, nhắm ngay sau cổ nó dùng sức cắm vào, một phát đâm xuyên qua da thịt rắn chắc của nó, thi huyết phọt ra.
“Ngoao...!” Thây ma ngửa đầu phát ra một tiếng rống thật to.
“Còn không khuất phục hả!” Diệp Thiếu Dương lại tháo xuống một cây gậy gỗ đào, đâm xuyên mắt trái thây ma, nhưng nó cũng kịp tóm được hai chân của hắn, dùng sức lôi kéo, Diệp Thiếu Dương liền ngã nhào xuống đất, vừa lúc nhìn thấy Dương Tư Linh nhảy xuống, thân thể không rơi, mà bị Ngũ thải tinh vân hút vào.
Vương Bình đang leo lên cửa sổ, quay đầu lại thoáng nhìn.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người một cái, tránh được đòn công kích của thây ma, cũng không quay đầu lại hét lên: “Đi đi, đừng để ý đến tôi!”
“Thiếu Dương ca……”
“Cứ đi trước đi, tôi sẽ cầm cự! Đi mau!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại trừng mắt cô.
Vương Bình thở dài, nhảy xuống.
Nhìn cô nàng không chút do dự nhảy xuống, trong lòng Diệp Thiếu Dương bỗng thoáng giật mình, tuy vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra một việc.
Vương Bình, cô gạt tôi……
Cúi đầu nhìn thấy Xá lị đã sắp bị hòa tan sạch sẽ, ánh sáng của Ngũ thải cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, Diệp Thiếu Dương một bước bật dậy, lao về phía cửa sổ, kết quả thây ma vẫn chưa chết kia lại lao tới, từ phía sau túm lấy vai của hắn, há mồm ngoạm một miếng vào vai trái.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment