Chương 711

SONG ĐỒNG QUỶ THI

“Xác khô sống lại, huyết nhục hồi sinh…… Đây là một loại tà thuật, da cô ta nhất định đã được pháp dược bảo tồn nguyện vẹn, một khi quỷ hồn quay lại, thân thể sẽ phục hồi như cũ……” Lão Quách nhìn xác khô đang phát sinh biến hóa, lẩm bẩm nói, tuy tình huống này trong sách cũng có viết, nhưng hiếm khi xảy ra trong hiện thực.

Lão Quách trong lòng vẫn băn khoăn một vấn đề: Ba mươi năm đã qua, rốt cuộc cái xác khô  này đã bị thi triển pháp thuật gì, mà có thể bảo tồn nguyên vẹn không mục nát?

Nếu do bị Kim ti hương mộc bao lại, thì vì sao những thi thể khác đều bị phong hoá?

“Nếu cứ tiếp tục như vậy…… chẳng phải cô ta sẽ sống lại sao?” Tạ Vũ Tình run run hỏi.

“Người chết sao có thể sống lại, cô ta chỉ muốn hấp thu hồn phách, trở thành quỷ thi.”

Không bao lâu sau, xác khô đã hoàn toàn “Phục hồi nguyên trạng”, ngoại trừ làn da nhợt nhạt hơn so với người bình thường, những chỗ khác đều không có khác biệt, nhìn qua giống như một người đang ngủ say.

“Lâm Du, cô ta đúng là Lâm Du!” Sau khi Tạ Vũ Tình trông thấy dung mạo cô ta, kích động nói.

Vừa nói xong chưa bao lâu, Lâm Du từ từ mở mắt, mỗi con mắt thực sự có hai con ngươi!

Lão Quách âm thầm hít một hơi, Song Đồng Quỷ Thi, oán khí xung thiên!

Quỷ thi Lâm Du chậm rãi ngồi dậy, hé miệng, hít một hơi thật sâu, hút sạch hắc khí quanh quẩn bên mình vào trong cơ thể, thân thể dần dần toả ra một cỗ ánh sáng chói loà, đứng dậy, hai tay mở ra, ngửa mặt lên trời cười thành từng tràng.

Trận cười này, đã phóng thích ra tất cả áp lực dồn nén ba mươi năm qua cũng như những khổ sở năm đó cô ta phải chịu đựng, trạng thái điên cuồng, tiếng cười tựa như quỷ khóc dưới Địa ngục, khiến người khó có thể chịu đựng .

Mấy người Tạ Vũ Tình cảm thấy bức bối, bịt kín lỗ tai, nhưng tiếng cười vẫn xuyên thẳng vào trong óc bọn họ, luẩn quẩn không tan.

“Đừng cười nữa!” Tạ Vũ Tình đã quá sức chịu đựng, hét lớn một tiếng.

Lâm Du bỗng nhiên thôi không cười nữa, quay đầu dữ tợn nhìn Tạ Vũ Tình, nhưng sau đó dường như đã nhận ra cô.

“Là ngươi! Là các ngươi đã thả ta ra?” Thanh âm cực kỳ âm hàn.

Tạ Vũ Tình vội gật đầu, chỉ vào thân thể Diệp Thiếu Dương trên mặt đất, nói: “Không có thời gian nói nhiều với ngươi, ngươi đồng ý với chúng ta, cùng nhau đối phó Tử Nguyệt, Thiếu Dương vì cứu ngươi, hồn phách đã bị Tử Nguyệt thu lại…… Sao cũng được, chính là trong không gian đó, ngươi mau cứu hắn ra đi!”

Lâm Du hơi bất ngờ một chút, lướt tới trước thân thể Diệp Thiếu Dương, cúi người nhìn qua một chút, không nói gì cả, xoay người bay về phía U linh lộ.

“Ba mươi năm, Tử Nguyệt, ngươi giam cầm ta ba mươi năm!!”

Oán khí quanh thân Lâm Du bạo trướng, hình thành một đám mây u ám, đánh thẳng vào phong ấn trên U linh lộ.

 Vào ngay lúc này, một đạo thanh quang bay tới, đáp xuống phía trước mặt cô ta. Thân ảnh Lâm Du dừng lại, quay đầu nhìn.

 Vu sư Thái Lan rẽ bụi cây, chậm rãi bước tới, theo sau là Ngô Từ Quân cùng con Cửu Âm Đông Nhân. Trong tay Ngô Từ Quân cầm một vật dài hình kén tằm, từ từ dịch chuyển ra phía sau Lâm Du, hình thành thế bao vây.

“Là ngươi!” Lâm Du vừa thấy Vu sư Thái Lan, trợn tròn hai mắt, oán khí quanh thân dường như không thể khống chế.

Vu sư Thái Lan đi tới ven đường, dừng chân, nhìn vào trong mắt Lâm Du, lộ vẻ áy náy nghiêm trọng.

“Ba mươi năm không gặp……” Vu sư Thái Lan nhìn cô, thầm tự nhủ.

“Đúng vậy, ba mươi năm không gặp, ha ha……” Đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình, ngược lại Lâm Du kìm chế được sự phẫn nộ, không vội tấn công, mà lạnh lùng nói, “Ba mươi năm qua, không có ngày nào là ta không nghĩ đến ngươi, những gì lúc trước ngươi đã làm với ta, ta thề sẽ trả lại gấp trăm lần!”

Vu sư Thái Lan nói: “Ba mươi năm trước ta ép ngươi tự sát, là vì đại cục. Ta vẫn lưu lại cho ngươi một sợi nguyên thần, giam cầm trong U linh lộ, rốt cuộc cũng chỉ vì ta không đang tâm, hiện giờ nhớ lại, là ta đã sai.”

Lâm Du mái tóc tung bay, không ngừng dài ra, bao lấy toàn thân, ma lực dồn về phía trước, làm ra thế công kích.

 Vu sư Thái Lan coi như không thấy, tiếp tục nói: “Ta hổ thẹn với ngươi, chuyện này đã không cách nào thay đổi cũng không thể bù đắp, nhưng khi đó ta nên nghĩ tới, dù cho ngươi có vô tội thế nào, rốt cuộc cũng đã biến thành quỷ, ngọn lửa hận thù âm ỉ ba mươi năm, đã khiến ngươi không thể siêu độ, lưu ngươi lại nhân gian, chỉ là tai họa mà thôi.”

“Ta sẽ diệt ngươi trước, sau đó mới tìm Tử Nguyệt tính sổ!” Lâm Du gào to một tiếng, toàn thân mang theo một cỗ quỷ khí, lao cực nhanh về phía Vu sư Thái Lan.

 Vu sư không hề nhúc nhích, chỉ có Cửu Âm Đông Nhân phía sau ông ta chuyển động, há mồm phun ra một ngụm chướng khí, hóa giải một đợt oán khí, sau đó gầm gào xông tới, điên cuồng công kích Quỷ thi Lâm Du.

Quanh người Cửu Âm Đông Nhân toát ra chướng khí màu xanh lục, cùng với oán khí màu đen trên người Lâm Du quấn lại với nhau, hợp thành một đám sương mù dày đặc màu xanh đen, người ngoài chỉ nghe được tiếng gào thét cũng như gầm rú, căn bản nhìn không thể rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Tạ Vũ Tình dần hồi phục lại tinh thần, nghĩ đến việc mình cứu Lâm Du ra, là để đối phó Tử Nguyệt, kết quả bị Vu sư Thái Lan ngáng chân, tạo thành cục diện như hiện tại, giận dữ không thôi, giơ súng lục lên hướng về phía Vu sư Thái Lan, muốn lần nữa ép buộc hắn rời khỏi nơi này.

Lão Quách đưa tay gạt cánh tay của cô xuống, lắc đầu nói: “Cô giết không được hắn đâu, dù có giết được hắn, cũng chỉ khiến cho Cửu Âm Đông Nhân bị kích thích, điên cuồng lên mà thôi, sẽ càng khó đối phó.”

Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn nhìn đám “Sương mù dày đặc”, nói: “Bây giờ...phải làm sao?”

“Chỉ có thể để cho bọn họ đánh nhau, hy vọng Lâm Du sẽ thắng.”

Tiểu Mã nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu: “Cửu Âm Đông Nhân rốt cuộc là cái gì, lợi hại lắm sao?”

Lão Quách thở dài, trên mặt lộ vẻ chán ghét, giải thích: “Vùng phía Nam Trung Quốc có Tam đại vu thuật: Cổ độc - Hàng đầu - Đông thuật, trong đó Đông thư là thần bí nhất, trong các loại quỷ quái trên đời, Cửu Âm Đông Nhân này là số 1, dùng chín đồ vật cực âm để luyện hoá thành thuốc viên……

 Cửu Âm được chia thành:  Tam thú - Tam Tà - Tam cấu.

  • Tam thú là đồ vật trên thân thể ba loại Âm thú: Cánh gián, máu dơi, mắt chuột…… Bởi ba loại động vật này đều hoạt động vào ban đêm, không thể ra chỗ có ánh sáng, cho nên gọi là Âm thú.

  • Tam tà lần lượt là tóc quỷ, mỡ cương thi, xác địa long, trong đó xác địa long chính là da rắn, tương ứng với ba loại tà vật Quỷ - Thi - Yêu

  • Tam cấu chính là ba loại uế vật trên cơ thể con người: kinh nguyệt phụ nữ, Tử hà xa cùng đinh ninh……”

Tiểu Mã nghe vậy liền nói: ”Tử Hà Xa thì ta biết, chính là nhau thai, còn đinh…… gì đó, là cái gì hả?”

Lão Quách nhìn hắn một cái, e ngại nói: “Đinh ninh, chính là ráy tai…… 

Quá trình luyện hoá Cửu Âm là cơ mật của Đông Thuật, ta cũng không biết rõ, điều đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Sau khi dùng những vật thuộc Cửu Âm luyện hoá thành thuốc viên, tìm một người phụ nữ đang mang thai, khi thai nhi được hai tháng, bốn tháng, bảy tháng, lần lượt nuốt một viên, dưới tác dụng của thuốc, đứa trẻ được sinh ra chính là Thiên Âm chi thể, là ‘Cô lộc tử’ không có tay chân, không thể được coi là con người, bởi nó có thân người, máu yêu, linh hồn quỷ, da cương thi, đích thực là một con quái vật, sống trong mộ cổ âm khí nồng đậm chín năm ròng như vậy, sẽ trở thành bộ dáng như chúng ta vừa thấy……”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742