Chương 709-710

 TA CÓ MỘT VIÊN LINH CHÂU

Ở chỗ này không thể ngủ được, Diệp Thiếu Dương nằm trên đệm, nhắm mắt dưỡng thần, hồi phục tinh lực.

“Thực xin lỗi……”

Qua hồi lâu, bất ngờ vang lên tiếng của Vương Bình, “Tôi không phải loại người như huynh nghĩ, có lẽ bởi thế giới này chỉ có hai chúng ta đơn độc, hơn nữa, hành động của huynh hôm nay, đã làm tôi xúc động, lại trong hoàn cảnh như thế này, nhất thời tôi khó có thể kiềm chế, huynh không cần để ý.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, lẳng lặng nằm đó, mới đầu quả thực rất phẫn nộ, nhưng sau khi suy nghĩ chuyện này một lần lại từ đầu, lập tức cảm thấy không hợp lý:
Vương Bình không phải loại người này!

Tuy không quá thân thiết, nhưng Vương Bình để lại cho hắn ấn tượng không xấu, có hiểu biết, xử sự khéo léo, con nhà gia giáo.

Tuy cô ấy không coi trọng mình, cũng từng vì Tiểu Mã mà cùng mình đấu khẩu, điều này chứng tỏ tình cảm hai người rất tốt.

Quan trọng nhất chính là, dù có đúng lời cô nói, là mình đã khiến cô động lòng, nhưng còn có Tiểu Mã đứng giữa, Vương Bình cũng không nên biểu hiện lộ liễu ra ngoài mới đúng! 

Cái này hoàn toàn không hợp tình hợp lý nha.

Qua một hồi phân tích, Diệp Thiếu Dương suy ngẫm liên tưởng, bất chợt toàn thân run lên như bị điện giật , chậm rãi ngồi dậy, dùng giọng lơ đãng nói: “Vương Bình, cô vào trong thế giới này như thế nào hả?”

Vương Bình trong lòng đang hổ thẹn, bỗng nhiên nghe hắn hỏi như vậy, liền ngồi dậy, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: “Sao lại hỏi việc này?”

“Không có gì, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về thủ đoạn của Tử Nguyệt, phân tích thực lực cô ta một chút.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng bịa ra một lý do.

Vương Bình không hề nghi ngờ, vừa lúc Diệp Thiếu Dương chuyển đề tài, cảm thấy nếu tâm sự một hồi, sẽ có thể giảm bớt một chút bầu không khí ngại ngùng vừa rồi, vì thế nói lại một lượt việc mình cùng Tiểu Mã lang thang trên núi, sau đó lạc đường, cuối cùng bị trúng tà ra sao.

Sau khi Diệp Thiếu Dương nghe xong, nói: “Ý cô muốn nói, lúc ấy các người lạc đường, không biết đi kiểu gì lại đến khu vực gần U linh lộ, sau đó bị trúng tà, cái gì cũng không biết……Lúc ấy cô có tự ý đi lên U linh lộ hay không?”

Vương Bình lắc đầu, “Đương nhiên là không, sau khi chúng tôi thấy U linh lộ, đâu có dám đi vào, muốn theo đường vòng rời đi, kết quả đột nhiên đầu tôi cảm thấy choáng váng, sau đó xảy ra chuyện gì đều không nhớ rõ.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Vương Bình, chậm rãi lắc đầu, nói: “Cô nói dối, U linh lộ là một trận pháp thập phần cường đại, phạm vi thế lực của Tử Nguyệt chính là con đường đó, cô đứng ở ngoài trận nếu cách một bước xa, Tử Nguyệt cũng không có cách nào làm hại cô…… chứ đừng nói là có thể làm cô lạc đường, thậm chí nhập vào thân của cô bên ngoài phạm vi U linh lộ, việc này tuyệt đối không thể xảy ra.”

Vương Bình lập tức ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: “Huynh nói lời này...là có ý gì hả?”

“Ý tôi chính là... cô nói dối, chính cô…… đã bước lên U linh lộ!”

Vương Bình phản ứng quyết liệt, từ trên giường nhảy xuống, kích động gào lên: “Vì cái gì tôi phải làm như vậy chứ!”

“Đúng vậy, tôi cũng rất hiếu kỳ, vì cái gì cô lại muốn làm như vậy, cố ý dụ tôi tới cứu cô, rồi vĩnh viễn nhốt tôi tại nơi này, thân thể hư thối, trở về thì cũng chỉ có thể thành quỷ?”

“Huynh vu oan cho tôi!” Vương Bình mím môi, hai dòng lệ ứa ra, ”Nếu huynh vì việc lúc trước mà ghi hận, cùng lắm thì cứ bỏ tôi lại, một mình đi ra ngoài là được, không cần thiết phải chụp cái mũ lớn như vậy lên đầu tôi!

Tôi là bạn gái Tiểu Mã, cũng chỉ là một người bình thường, Diệp Thiếu Dương, tôi có lý gì lại đi hại huynh, hơn nữa lúc vừa mới vào đây, tôi còn xém chút nữa đã bị cương thi giết chết, là Tư Linh trong thời khắc mấu chốt đã cứu tôi, việc này huynh cứ đi hỏi cô ấy thì sẽ rõ!

Quan trọng nhất, dù tôi có muốn hại huynh, muốn nhốt huynh vĩnh viễn tại nơi này, vì sao lại còn dấn thân vào đây? Nếu là vì huynh có cách đưa tôi ra ngoài, thì còn thiết kế ra cái bẫy kia để làm gì chứ?”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn ngây người, lời Vương Bình nói…… Đặc biệt là câu cuối cùng, thực không sai chút nào, lúc trước mình chỉ nghĩ tới điểm đáng ngờ, hoàn toàn quên mất một vấn đề quan trọng: Động cơ!

Đích thực Vương Bình không cần thiết phải hại mình, nếu bị người khác ép buộc…… hoàn toàn có thể tìm mình giải quyết, vì lợi thì lại càng không thể, theo Tiểu Mã nói gia cảnh nhà cô thực không tồi, cậu là tổng giám đốc một công ty con nhà Chu Tĩnh Như, tuy không phải cự phú, nhưng cũng không có khả năng bị tiền mua chuộc……

Hơn nữa biểu hiện của Vương Bình lúc nói chuyện thực rất chân thành, nhìn qua không giống như giả bộ.

Cho nên, có thể mình thật sự nghĩ sai rồi, Diệp Thiếu Dương nhủ thầm, sở dĩ cô ta bị trúng tà bên ngoài U linh lộ, xem chừng là do nguyên nhân khác.

“Thực xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ cô.” Diệp Thiếu Dương lập tức xin lỗi, “Cô cứ đi nghỉ đi, không cần nghĩ nhiều, ngày mai tôi đưa cô trở về.”

Vương Bình ngồi trên giường, khóc oà một trận, sau thấy Diệp Thiếu Dương không tới an ủi, đành phải nằm xuống lần nữa.

Chịu đựng đến hừng đông, Diệp Thiếu Dương lập tức đi tìm Dương Tư Linh, gọi tất cả mọi người tới, chia làm hai đội: Nữ thì đi vào rừng bắt dơi, nam thì cùng mình đi chôn gậy gỗ đào.

Mấy nam nhân lớn tuổi này tuy nhìn xanh xao ốm yếu, bộ dáng thiếu dinh dưỡng trầm trọng, nhưng bởi trường kỳ tranh đấu với cương thi, thể lực xem ra cũng không tồi, hơn nữa vì mục tiêu rời khỏi nơi này, tinh thần trở nên phấn chấn, sức lực cũng tăng thêm mấy phần.

Chưa đến một canh giờ, hai mươi tám cây gậy gỗ đào đã được đóng chặt sâu trong hố, sau đó Diệp Thiếu Dương lại dẫn mọi người đi cạo vôi tường, sau khi trộn nước, đặt ở giữa trận pháp……

Bên ngoài, trong thế giới hiện thực, màn đêm đã buông xuống.

Cuộc chiến vẫn còn ở tiếp tục.

Tứ Bảo đã phun ra ba ngụm máu, dùng chính máu mình kích phát linh lực của Kim bát, không ngừng hấp thu oán khí do Tử Nguyệt phóng ra, nhưng ngày càng yếu dần, như nỏ mạnh hết đà.

Kim bát khẽ rung lên, lung lay sắp rơi.

Tứ Bảo mặc áo cà sa, liều chết chống chọi , toàn thân được bao trùm bởi kim quang do Kim bát toả ra, nhìn qua giống như một pho phật tượng, là trụ cột giữa dòng nước xiết.

Mấy người Tạ Vũ Tình đứng ở bên ngoài nhìn cảnh tượng này, hồi hộp không nói nên lời.

Chu Tĩnh Như hướng về phía hắn hét lớn: “Tứ Bảo... nếu ngươi chịu đựng không nổi thì cứ ra trước a, không cần quá sức, nghỉ ngơi một hồi rồi lại vào đó!”

Tứ Bảo cười khổ, nghỉ ngơi một hồi…… dù mình có muốn như vậy, nhưng Tử Nguyệt thì lại không a, hơn nữa với tình huống trước mắt, một khi thoát khí, ít nhất cũng bị trọng thương, nhất thời không thể trì hoãn, vì vậy chỉ có thể tiếp tục kiên trì tới cùng……

“Đại uy thiên long, bát bộ càn quang!”

Tứ Bảo lại phun một hơi lên trên Kim bát, kim quang trong Kim bát vốn ảm đạm lập tức sáng thêm vài phần.

Tứ Bảo thân thể lảo đảo, cắn răng cầm cự, cũng không quay đầu lại nói: “Huynh rốt cuộc có được không đấy!”

“Được được, mọi chuyện vẫn ổn. Một phút nữa thôi.” Lão Quách mồ hôi đầm đìa, cương khí khô kiệt, toàn thân như sắp gục đến nơi , nhưng vẫn không ngừng vung kiếm, chém vào rễ Kim ti hương mộc, cũng may rễ cây đã bị chém ra một mảng lớn, có thể thấy sắp đứt đến nơi.

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng hơi thở mong manh của Tứ Bảo: “Lão Quách, con bà nó, tôi chịu không nổi nữa rồi……”

Lão Quách lập tức cứng đờ, vừa muốn quay đầu lại, Tứ Bảo nói tiếp: ”Đừng có ngừng tay, hiện tại tôi chỉ có thể học tập sư thúc An Tĩnh Phong, thiêu đốt pháp lực, mới có thể tiếp tục ngăn cản nhất thời nửa khắc…… Lão Quách huynh bảo trọng a.”

“Ngươi nói bậy cái gì thế! Thiếu Dương sinh tử còn chưa biết, ngươi tính chết trước hắn đấy hả!” Lão Quách khoé mắt ươn ướt, tiếp tục chặt chém Kim ti hương mộc, mỗi nhát bổ xuống, tán cây rung động biên độ lớn thêm một chút, sắp đứt đến nơi.

Tứ Bảo ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu, suy kiệt yếu ớt nói: “Lão Quách, sắp phải từ biệt cùng huynh a, khi nào Thiếu Dương ra tới, không cần nói với hắn chân tướng, cứ bảo là do Tử Nguyệt làm, nhờ hắn giúp lão tử báo thù! Tôi đi đây.”

Nghĩ một hồi, lại có điểm không cam lòng, quay sang Lão Quách: “Nhớ ngày giỗ đầu phải cúng cho tôi cái đầu heo nha!”

Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Tử Nguyệt, chu mỏ, làm một nụ hôn gió, hai tay bỗng nhiên nâng lên, Phật châu trong tay bay vọt lên giữa không trung, bộc phát ra một đạo linh quang, hai tay chắp trước ngực, cao tụng Phật âm, lầm rầm niệm:

“Ngã hữu linh châu nhất khỏa
Cửu bị trần lao quan tỏa 
Mai một mật thất đa niên
Tĩnh tọa trường tư kỷ quá. 
Nhất triều ngô đồng thụ hạ
lạc diệp nhãn tiền phi quá
tâm thị linh quang nhất phiến
chiếu lượng sơn hà vạn đóa.”

Dich:
“Ta có một viên linh châu
Bị phong toả dưới trần lao
Nhiều năm mai một trong mật thất 
Ngồi yên tự mình suy ngẫm qua. 
Một sớm khi cây ngô đồng hạ
Lá rụng trước mắt bay qua
Tâm tựa linh quang một mảnh
Chiếu sáng ngàn vạn sơn hà!”

Trên người từ từ sáng lên một tầng kim quang, tựa hồ như muốn hòa tan.

“Tứ Bảo!” Mấy người Tiểu Mã liều mình muốn xông lên giải cứu, nhưng không cách nào đột phá phong ấn trên U linh lộ, chỉ còn biết đứng bên ngoài la hét ầm ĩ.

Pháp lực trong cơ thể Tứ Bảo hóa thành một luồng khí tức, giống như sương khói thổi về phía Kim bát.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, một bóng người tay không xé rách kết giới, bay về phía U linh lộ, một tay lăng không bắt lấy Kim bát cùng Phật châu, tay kia túm cổ áo Tứ Bảo, mang hắn chạy một mạch như bay ra khỏi phạm vi U linh lộ.

Lúc này, Lão Quách rốt cục cũng chặt đứt được Kim ti hương mộc, thân cây không quá cao lớn, hơn nữa chất gỗ xốp, nên rất nhẹ.

Lão Quách thấy Tứ Bảo được người khác cứu đi, một khắc cũng không trì hoãn, hai tay ôm chạc cây, quay đầu lao ra ngoài.

Tử Nguyệt không đuổi theo, mà chăm chú nhìn bóng người đang đưa Tứ Bảo ra ngoài, lạnh lùng nói: “Ngươi dám phá bỏ khế ước!”

“Không cần phải giết người bừa bãi.” Người kia không quay đầu lại nói.

“Pháp sư trong thiên hạ đều phải giết!”

Người kia chẳng thèm để ý, chớp mắt đã chạy ra khỏi U linh lộ, thả Tứ Bảo xuống mặt đất, ném Kim bát cùng Phật châu lên trên người hắn, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, biến mất trong rừng cây.

“ Vu sư Thái Lan……” Tạ Vũ Tình nhìn về phía người kia vừa biến mất, kinh ngạc nói thầm.

Không riêng gì cô, tất cả những người ở đây đều khiếp sợ không thôi, rõ ràng là đối thủ, Vu sư Thái Lan đó lúc trước còn ý đồ ngăn cản bọn họ hành động, vì sao lại muốn cứu giúp Tứ Bảo?

Không kịp nghĩ nhiều, Lão Quách bắt mạch kiểm tra Tứ Bảo một chút, cục đá trong lòng lúc này mới được buông xuống, nhanh chóng mở ba lô của mình, lấy ra một tấm hoàng phiếu, dán lên trán Tứ Bảo, vừa hóa nước bùa vừa lẩm bẩm nói: “Vẫn tốt vẫn tốt, tâm mạch bị không tổn hao gì hết……”

Mọi người chạy vội tới xem xét thương thế của Tứ Bảo, chẳng ai để ý, Kim ti hương mộc vừa được Lão Quách kéo ra, từ khi rời khỏi U linh lộ bắt đầu trở nên mục nát: Cành lá dần khô héo, vỏ cây cũng rã ra……

Sau khi cho Tứ Bảo uống xong pháp thủy, Lão Quách lại ở đặt một đồng tiền Đúc mẫu dưới lưỡi của hắn, giúp hắn tụ khí.

Nhìn sắc mặt Tứ Bảo đã hồng hào lên đôi chút, Lão Quách thở phào một hơi thật dài, lúc này mới cảm thấy chính mình mệt mỏi rã rời, ngồi phịch xuống đất, nói: ”Cương khí của hắn tán loạn, nhưng tâm mạch không tổn hao gì, hiện tại chỉ cần từ từ tụ khí là có thể hồi phục.”

Mọi người nghe xong, lúc này mới yên tâm phần nào.

”Lão Quách, hãy mau thả hồn phách Lâm Du ra đi!” Tạ Vũ Tình nhớ tới chính sự, vội vàng nói.

Mọi người cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Kim ti hương mộc, lập tức bị cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cho kinh hãi, trợn mắt há mồm: Kim ti hương mộc dường như đã mục nát gần hết, chỉ còn lại một khúc thân, đang tiếp tục tan rã, một hình người dần lộ ra.

Lão Quách bạo gan, bò đến trước thân cây xem xét, hình người kia khô quắt, nhưng nhìn qua mơ hồ là một nữ nhân.

Đây, chính là thi thể Lâm Du, ba mươi năm mà không bị phân huỷ?

Mảnh gỗ cuối cùng cũng bị gió thổi bay, thi thể hoàn toàn lộ ra, ngoại trừ Chu Tĩnh Như vẫn ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, mọi người đều tiến lên tò mò quan sát thi thể, giật mình phát hiện, giữa ấn đường của cô ta dần sáng lên một đạo u quang, làn da khô nứt nhăn nheo bắt đầu giãn nở.

Vài giây sau, u quang xuyên qua làn da, bay về phía Học viện Y Khoa dưới chân núi.

“Đó là một sợi nguyên thần của cô ta, bay đi tìm ba hồn bảy phách hợp thể.” Lão Quách lẩm bẩm nói, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, giống như vừa làm chuyện gì ngu ngốc.

Một luồng âm phong lạnh thấu tận xương tủy, từ dưới chân núi thổi ngược lại, làm cho cỏ cây bị thổi qua sột soạt rung động.

“Cô ta ra tới.” Từ một chỗ cao phía sau tán cây, Ngô Từ Quân đứng trước gió, lộ vẻ thực kích động, “Sư phụ, con cảm thấy người sai rồi.”

“Thiếu nợ ắt phải trả,” Vu sư Thái Lan lãnh đạm nói, “Ba mươi năm, có một số việc cũng nên chấm dứt.”

“Sư phụ, con thấy người lặp lại như vậy, thực không đúng.” Ngô Từ Quân quay đầu nhìn Vu sư Thái Lan, vẻ mặt không hề trách cứ, mà là khẩn thiết.

“Ta già rồi, lão nhân luôn do dự không quyết đoán, lặp lại việc này.” Vu sư Thái Lan buồn bã cười, “Bất quá ‘người già thành tinh - quỷ già thành linh’, lão nhân cũng không phải dễ đối phó.”

Vươn tay phải về phía sau, Cửu Âm Đông Nhân lập tức vặn vẹo đi tới, thân hình cực đại dựng thẳng đứng lên, miệng ngoác rộng, phun ra một vật gì đó, được bao quanh bởi một đám vật nhỏ li ti vàng óng, nhìn qua giống như một cái kén tằm khổng lồ.

Vu sư Thái Lan quay đầu lại, thoáng nhìn Cửu Âm Đông Nhân, nói: “Làm khó ngươi rồi.”

Cửu Âm Đông Nhân tựa như có thể nghe hiểu tiếng người, ánh mắt hung tàn bỗng nhiên toát ra một tia nhu quang.

Ngô Từ Quân lập tức đi lên, nhìn chằm chằm vào “Kén tằm” thật lớn trên mặt đất, nói: “Hôm nay sư phụ muốn khai sát giới sao?”

Ánh mắt Vu sư Thái Lan lộ vẻ do dự, “Ta đang suy xét phải dùng nó đối phó ai, con thay ta thu lại trước đã.”

Nói xong cất bước đi tới chỗ mấy người Lão Quách.

Âm phong đã ngưng lại, mấy người Lão Quách nhìn quanh trái phải, không thấy có gì phát sinh, không khỏi buồn bực.

“Mau lại đây xem!” Tạ Vũ Tình chỉ vào thi thể Lâm Du trên mặt đất, thất thanh kêu lên.

Mọi người cúi xuống nhìn, phía trên cái xác khô, một luồng khí tức màu đen đang được hình thành, hình thành lốc xoáy xuyên thấu qua lớp da toàn thân, thi thể vốn héo quắt bỗng phồng lên một chút, tựa như máu thịt đang sinh trưởng dưới da, lớp da nhăn nheo cũng dần dần khôi phục sắc tố.

“Đây...đây là chuyện gì hà?” Cảnh tượng phản khoa học trước mắt khiến cho mọi người có mặt ở đó trợn mắt há mồm, Tạ Vũ Tình bắt lấy Lão Quách hỏi.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 778-779-780

Chương 799