Chương 707
CỬU ÂM ĐÔNG NHÂN
Một người thân ảnh cao lớn, từ sau lưng hắn bước ra, là một nam tử sắc mặt đen bóng, nhìn qua chừng năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, tay cầm tràng hạt, tướng mạo cực kỳ oai nghiêm, có cảm giác như tượng thần được thờ cúng trong đền chùa.
Quan trọng nhất chính là, tướng mạo người này vừa nhìn đã biết không phải người Hoa Hạ (tộc người thiểu số ở TQ), mà là người Thái Lan.
Hắn hướng về phía mọi người, từ từ đi tới.
” Đại vu sư Thái Lan!”
Chính là kẻ đã gây ra huyết án bốn mươi chín mạng người năm đó, là nhân vật gần như chỉ có trong truyền thuyết, cuối cùng cũng hiện thân!
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay Lão Quách, thở dài nói: “Thực là một pháp khí tốt!”
“Chém xuống đầu ngươi sẽ càng tốt hơn.”
Lão Quách nói xong, vung kiếm bổ tới, hắn thực không phải định chém người, mà chỉ muốn thử xem gia hỏa này rốt cuộc có mấy cân lượng, rồi mới nghĩ cách đối phó.
Vu sư Thái Lan cười nhạt, nâng tay cầm tràng hạt lên, biến hóa mấy thủ hình, lần tràng hạt xoay vòng quanh bàn tay, một cổ tử quang từ giữa phóng ra.
“Thiên địa vô cực, thần kiếm chấp pháp!” Lão Quách nắm chặt chuôi kiếm, đón đầu chém tới.
Tử quang của tràng hạt còn cách thân Long Tuyền Kiếm ba thước. Lão Quách lập tức cảm thấy hổ khẩu (phần giữa ngón trỏ và ngón cái) tê dại, cương khí bộc phát, kích hoạt tiên kiếm linh khí, hóa thành một luồng bạch quang, lăng không phóng ra, nhưng không thể phá tan sự kìm chế của tử quang.
Lão Quách mồ hôi túa ra như mưa, toàn thân run lên.
“Kiếm nói lên thần khí, chính là pháp lực của ngươi, đến một phần mười linh lực cũng không thể phát huy.
“Vô nghĩa, đây là kiếm của sư đệ ta,” Lão Quách cắn răng kiên trì, ngoài miệng vẫn rất ngoan cường, “Ngươi mà gặp phải nó, xem ngươi có té ngã như heo hay không, đánh ngươi dễ như chơi vậy.”
“Thế ư...” Vu sư Thái Lan đưa tay nhẹ nhàng dùng sức, tràng hạt khẽ rung động, một cỗ kình lực bộc phát, Lão Quách hét lên thất thanh, thân thể văng ra đằng sau.
“Khi dễ nhà phát minh của giới pháp thuật chúng ta à,có bản lĩnh gì chứ!” Tứ Bảo một bước từ xa vọt tới, lăng không đánh ra ba hạt Bồ Đề, bắn về phía trước mặt Vu sư Thái Lan.
Vu sư phất tay áo lên, một trận gió thổi tới, hình thành kết giới, ngăn hạt Bồ Đề.
Tứ Bảo chắp tay trước ngực, ngón giữa áp xuống, kết thành Tiểu vô tướng ấn, miệng lầm rầm niệm : “Đại đạo vô hình, bàn nhược ba la mật đa!”
Tay trái thác lực, tay phải hướng trước mặt Vu sư Thái Lan đánh tới.
Vu sư Thái Lan bình chân như vại, tay trái kết ấn đánh ra, hai chưởng tương tiếp, giống như võ lâm cao thủ so đấu nội lực, áp sát vào nhau, nửa ngày bất động.
“Thiền sư Phật môn?” trên mặt Vu sư Thái Lan, lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tứ Bảo hừ một tiếng: “Tự nhiên ngươi nhảy ra đây làm gì, đến để giết người hay là để đánh nhau hả?”
Vu sư Thái Lan Vu lãnh đạm nói: “Chỉ vì một việc, ngăn cản các ngươi thả Lâm Du ra.”
Tứ Bảo còn muốn nói gì đó, nhưng mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều, hét lớn một tiếng, pháp lực hóa chưởng đánh ra, Vu sư Thái Lan cũng thay đổi chưởng ấn, trước thu chưởng sau đó một chưởng đánh qua.
Một cỗ kình phong, từ giữa hai người phóng ra, Vu sư Thái Lan lui về phía sau nửa bước, Tứ Bảo liên tục lui ba bước, thở hổn hển như trâu.
Thái Lan Vu sư lắc lắc đầu, nói: “Như vậy, thực chẳng thú vị gì cả, ta không am hiểu đấu pháp kiểu này.”
Tứ Bảo sửng sốt, chiếm tiện nghi ,còn nói mình không am hiểu? Đây chẳng phải tự vả mặt mình sao?
Vu sư Thái Lan miệng lầm rầm, từ đằng sau đột nhiên thổi qua một trận gió tanh tưởi - thật sự rất tanh, chỉ nghe được một loạt âm thanh sột soạt, một đạo hắc ảnh, từ trong bụi cỏ bò ra, thân thể ngả nghiêng, nhìn qua giống một con mãng xà, miệng phát ra tiếng như khóc thút thít, thanh âm này khiến người sởn tóc gáy.
Tứ Bảo luồn tay vào trong áo cà sa, lấy ra Kim bát, che chắn phía trước mọi người.
Vài giây sau, đại gia hỏa này từ trong bụi cỏ bò ra tới nơi, hiện thân dưới ánh trăng.
Bộ dáng nó lộ ra trong chớp mắt, Chu Tĩnh Như hét lên một tiếng, nép vào người Tạ Vũ Tình, bản thân Tạ Vũ Tình cũng sợ tới mức cả người run lên.
Đây…… là một loại sinh vật khủng bố chưa từng thấy bao giờ!
Thân thể thì giống mãng xà, nhìn kỹ hai bên còn có răng nanh dài như vòi, thân thể thắt đoạn, nhìn qua như một con sâu lông thật lớn! Nửa người trên lại là hình người, hai cánh tay dài vươn ra, bàn tay phân nhánh, giống như loài bọ có càng.
Gia hỏa này cả người xanh thẫm, đầu to trọc lốc, mặt trên chỉ có lơ thơ mấy sợi hồng mao, hai mắt đỏ ngầu như máu, miệng tách ra làm ba cánh, răng nanh lổn nhổn còn vương dịch nhầy màu vàng.
Mặt mày khả ố, khủng bố tới cực điểm....Đây chính là cảm giác đầu tiên của mọi người sau khi nhìn thấy con quái vật này.
Quái vật đi đến phía sau Vu sư Thái Lan, Vu sư cũng không quay đầu lại, chỉ ra hiệu bằng tay một cái, đã khiến quái vật ngoan ngoãn dừng lại, mở to đôi mắt to đẫm máu nhìn chằm chằm mấy người Tạ Vũ Tình, ánh mắt tựa như có một lực xuyên thấu đáng sợ, chỉ cần đối diện với nó, lập tức cảm thấy toàn thân toát ra khí lạnh.
Tứ Bảo lấy ra Kim bát, giơ cao, hoàn toàn không sợ che phía trước mặt mọi người, trong đám bọn họ chỉ có hắn pháp lực mạnh nhất, dù không phải đối thủ, nhưng vẫn có thể đảm đương phần nào.
Vu sư Thái Lan cười nhạt, nói: ”Mấy người có biết đây là quái vật gì không?”
Mọi người không ai nói lời nào, mấy người Tạ Vũ Tình thì không cần phải nói, vì căn bản không biết nó là gì, còn Tứ Bảo với Lão Quách cũng là lần đầu nhìn thấy tà vật quái dị như thế, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Lão Quách nhớ ra Vu sư này đến từ Thái Lan, đột nhiên có linh cảm, một lần nữa quan sát thật kỹ con quái vật trước mắt, thất thanh kêu lên: “Đông Nhân, đây là Cửu Âm Đông Nhân!”
Vu sư Thái Lan thoáng kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: “Lão đệ nhãn lực không tồi!”
Lão Quách chẳng thèm để ý tới lời khen của hắn, lập tức nói: “Ngươi đúng là một tên Vu sư xấu xa bỉ ổi, ngang nhiên luyện ra loại tà vật thiên địa khó dung thế này!”
Vu sư Thái Lan cười nói: “Vậy ngươi cứ nói thật ra đi, Cửu Âm Đông Nhân này là cái gì hả?”
Lão Quách hừ lạnh một tiếng, nói: “Khó có thể giải thích.”
Vu sư Thái Lan ngửa mặt cười to, cúi đầu làm lễ, đột nhiên phát hiện một họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình.
Tạ Vũ Tình hai tay cầm súng, nhắm ngay gáy của hắn.
“Grừ……”Cửu Âm Đông Nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiến lên một bước.
“Mặc kệ ngươi nghe có hiểu hay không, ngươi dám tiến thêm một bước, ta lập tức nổ súng.” Tạ Vũ Tình thanh âm lạnh lùng.
Vu sư Thái Lan phất tay, Cửu Âm Đông Nhân không tiến tới nữa, mà lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt căm thù nhìn Tạ Vũ Tình.
Ánh mắt này làm Tạ Vũ Tình cảm thấy sợ hãi vô cùng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng là vẫn cứ nắm chặt khẩu súng, hướng Thái Lan Vu sư nói:
“Dưới chân núi ta có mười mấy thủ hạ đang đợi lệnh, nếu không muốn chết, thì biến nhanh!”
“Tạ cảnh sát, ngươi có chứng cứ phạm pháp của bọn ta không ? Nếu không có, ngươi nổ súng là trái pháp luật.” Ngô Từ Quân cất tiếng nói, cười nhạt, “Ngươi là cán bộ điều tra, ta biết ngươi là một cảnh sát có tu dưỡng, cho nên, ngươi sẽ không dám nổ súng!”
“Vậy ngươi có thể để nó thử động đậy lần nữa xem sao,” Tạ Vũ Tình thản nhiên không sợ, nhìn Vu sư Thái Lan, “Ta không phải pháp sư, ngươi cũng không phải quỷ quái, nhưng ta ở Cục cảnh sát liên tục ba năm đoạt giải quán quân xạ kích, ta có thể chắc chắn bắn một phát mất mạng, có dám đánh cược một phen hay không, xem quái vật kia của ngươi động tác mau lẹ, hay là súng của ta nhanh hơn?”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment