Chương 706

KHÔNG THỂ THẢ LÂM DU

Bởi tình cờ phát hiện hồng tiêu, Diệp Thiếu Dương không phải kiếm nhọ nồi với đất sét đỏ nữa, tìm vật chứa, hoà hồng tiêu vào nước, sau đó dùng sợi cotton bện thành thừng, nhúng nước rồi vẽ đạo văn lên những cây gậy gỗ đào đó.

Công việc này cũng chỉ hắn mới có thể làm được, người khác lần lượt trở về phòng, không quấy rầy tới hắn.

Vẽ đạo văn một hồi, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, có một số cương thi bắt đầu qua lại.

Thở dài thật mạnh, Diệp Thiếu Dương tính toán thời gian, xem chừng đã qua mấy canh giờ ở thế giới hiện thực, không biết mình đã mấy canh giờ không tỉnh, những bằng hữu đó của mình có phải đang lo lắng lắm hay không, hay là…… cho rằng mình đã chết?

Không...bọn họ nhất định tin tưởng, mình có thể sống sót quay về, có điều…… không phải là bây giờ, mình còn phải ở đây thêm một tối.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Thiếu Dương giật mình quay đầu lại, thấy Vương Bình đi tới, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ánh mắt dừng ở đống chăn nệm cô nàng đang ôm trước ngực, cau mày nói: “Cô…… làm cái gì thế?”

“Tôi sợ ở một mình, tới đây ngủ với huynh.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: “Cô có thể qua chỗ Dương Tư Linh mà.”

“Không, tôi không thân với cô ấy, ở cạnh huynh tôi mới thấy an toàn.” Vương Bình cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói.

“Cái này……” Không chờ Diệp Thiếu Dương từ chối, Vương Bình đã xoay người đóng cửa lại.

Mắt thấy sắc trời đã đen kịt, sau khi trời tối lại không thể ra cửa, vì thế.... không cách nào đuổi cô đi. Diệp Thiếu Dương đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Đã ba canh giờ!”

Bên ngoài, thế giới thực tại, Tạ Vũ Tình hướng về phía Lão Quách với Tứ Bảo kêu to, Tứ Bảo đã đi suốt đêm tới đây, vừa mới đến không lâu.

“Đến bây giờ Thiếu Dương vẫn chưa quay về, các người mau nghĩ cách a!”

Lão Quách thở dài, nói: “Tôi nói, thật sự không có cách nào, tôi cùng Thiếu Dương quan hệ không hề thua kém so với cô, nếu còn một tia hy vọng, tôi liều cái mạng già này cũng được, nhưng thực không còn cách nào.”

Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tứ Bảo, ”Thế còn ngươi, pháp lực của ngươi xem ra cũng không yếu, mau nghĩ cách đi!”

Tứ Bảo nhìn thân thể Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một lát, quay đầu nói với Lão Quách: “Cô ấy nói cũng đúng, dù hiện tại hồn phách của Diệp Thiếu Dương vẫn chưa bị tổn thương, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc hừng đông mặt trời chiếu xuống, thân thể…… cũng sẽ bị hư thối, dù sao chúng ta cũng phải làm chút gì đó, không thể cứ ở đây chờ đợi.”

Lão Quách nói: “Ta không có cách, biện pháp mà ngươi nói, cùng lắm thì ta đem mạng già này ra là cùng.”

Tứ Bảo âm thầm nhìn về phía U linh lộ tĩnh lặng, nói: “Hiện tại có thể phán đoán, nữ quỷ kia đã bị trận pháp hạn chế, không thể rời khỏi con đường này, bằng không chúng ta sớm đã chết, nhưng nếu chúng ta đi vào, hơn phân nửa cô ta sẽ xuất hiện……”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, nghe hắn tiếp tục nói.

“Tôi nghĩ, con nữ quỷ kia đã có cách mở ra Tứ Tượng Không Gian, đưa Thiếu Dương vào trong đó, thì đương nhiên cũng có thể mở ra không gian…… đưa hắn ra ngoài.”

Lão Quách vừa nghe, hừ một tiếng nói: “Cái này ai chẳng biết, mấu chốt là cô ta đâu có tốt bụng như thế? Nếu cô ta nguyện ý làm vậy, thì cũng sẽ không bắt Thiếu Dương vào đó.”

Tứ Bảo nói: “Tôi biết, cho nên biện pháp duy nhất chính là cùng cô ta đánh nhau một phen, thu phục cô ta, bắt cô ta phải nghe lời……”

Lão Quách lập tức lắc đầu, nói: “Ngươi đánh không lại, đừng có đi chịu chết.”

Tứ Bảo nói: “Thật muốn tới rồi kia một bước, chỉ có thể đánh bừa một chút thử xem, dù sao cũng không thể nhìn Diệp Thiếu Dương chết được.”

Lão Quách thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc chúng ta thế cô lực mỏng, không có ai giúp đỡ.”

“Giúp đỡ…… Lệ quỷ được không?” Tạ Vũ Tình nghe bọn họ đối thoại, đột  nhiên nảy ra ý tưởng.

Lão Quách nhìn cô một cái, nói: “Chỉ cần có thể giúp chúng ta, quản chi hắn là quỷ hay yêu, bất quá đi đâu tìm lệ quỷ, hiện giờ dù là đi Âm ty gọi người cũng không kịp nữa rồi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Lệ quỷ thực ra có một con, hơn nữa dường như còn rất lợi hại……” Nhanh chóng kể lại tình huống mình cùng Diệp Thiếu Dương đã gặp được Lâm Du ở toà nhà giải phẫu một lượt.

Sau khi Lão Quách nghe xong, quay đầu nhìn hai hàng Kim ti hương mộc trên U linh lộ, giật mình nghĩ, thân thể cô ta bị nhốt trong thân cây, chỉ cần thân thể thoát khỏi trận pháp cấm chế trên U linh lộ, cô ta có thể được tự do, rời khỏi phòng học 408?

”Cô ta nói như vậy! Ta nghĩ, tuy cô ta không phải đối thủ của Tử Nguyệt, nhưng ít nhất có thể giúp đỡ một chút, hơn nữa còn có Tứ Bảo, có lẽ còn chút hy vọng.”

“Có hy vọng, có hy vọng!” Lão Quách phấn chấn đứng dậy, nhìn Tứ Bảo, “Có dám mạo hiểm không?”

Tứ Bảo xem thường nhìn hắn, “Nói gì thế, tôi thân thiết với huynh cùng Diệp Thiếu Dương như thế nào hả? Chỉ cần có hy vọng, phải thử xem sao. Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết hah.”

Tiếp đó, bọn họ bắt đầu thảo luận kế hoạch cụ thể, cuối cùng quyết định để Lão Quách đi chặt cây, một khi dụ được Tử Nguyệt ra, Tứ Bảo sẽ xông lên, còn Lão Quách tranh thủ thời gian, mang thi thể Lâm Du từ trong thân cây ra khỏi U linh lộ……

“Chặt cây, cần bao nhiêu thời gian?” Tạ Vũ Tình hỏi.

”Dù sao đó cũng là thụ yêu, dùng cái này, sẽ giải quyết nhanh gọn.” Lão Quách chỉ chỉ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đeo bên hông Diệp Thiếu Dương nói, quay đầu nhìn Tứ Bảo,“Làm không?”

“Làm...” Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trơn bóng, lần này đưa tro cốt của An Tĩnh Phong quay về, hắn nhân tiện quy y, chính thức xuất gia.

Nghe Lão Quách nhắc tới Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, từ bụi cây cách đó không xa, một người đứng dậy, gạt cành lá đi ra ngoài.

Mọi người nghe thấy tiếng động, cùng nhau quay đầu nhìn lại.

“Ngô Từ Quân!” Chu Tĩnh Như kêu lên, kích động muốn lao tới, bị Tạ Vũ Tình ngăn lại, miệng không ngừng lớn tiếng la hét, “Đây nhất định là do ngươi giở trò, Ngô Từ Quân, ngươi hãy mau bảo nữ quỷ đưa Thiếu Dương ca về đây, bằng không ta nhất định sẽ dùng toàn bộ lực lượng gia tộc đối phó ngươi, Ngô Từ Quân, bối cảnh Chu gia ta thế nào ngươi biết rõ chứ!”

Ngô Từ Quân cười khổ, đối Chu Tĩnh Như lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi.”

Sau đó quay đầu nhìn Lão Quách, nói: “Lâm Du... không thể thả.”

“Thế thì thả má mày à.”

Đối diện với kẻ ra tay hạ độc thủ, mặt Lão Quách tức nghẹn đến đỏ bừng, cả người run lên vì kích động, “Ta thực bực mình vì sao ngươi còn có dũng khí vác mặt ra đây, có tin ta một kiếm chém chết cái thằng tạp chủng như ngươi không hả!”

Tiểu Mã bên kia đã sớm không thể kìm nén, định lao tới, bị Tứ Bảo ôm chặt, nói: “Ngươi để cho hắn nói, nếu hắn nói lời không nên nói, không cần ngươi động thủ, ta sẽ xử hắn trước!”

Tiểu Mã lúc này mới bình tĩnh lại một chút, oán hận nhìn Ngô Từ Quân.

Ngô Từ Quân nói: “Ta vẫn nói câu nói kia... Lâm Du không thể thả.”

“Vì sao?” Tất cả mọi người đều kích động không yên, chỉ có Tứ Bảo còn bình tĩnh đôi chút, hỏi.

“Lâm Du oán khí sâu nặng, một khi thả hổ về rừng, đối với các người mà nói, tuyệt đối chỉ có hại mà thôi, tin ta đi.”

“Tin cái đầu ngươi ý!” Tứ Bảo cũng nổi giận, chỉ vào hắn mắng, “Ngươi chạy ra đây chính là để nói cái này hả, ngươi cho rằng ta là hòa thượng thì không biết giận phải không?”

Ngô Từ Quân lui về phía sau vài bước, thở dài. “Lâm Du tuyệt đối không thể thả, nếu các ngươi cứ cố chấp như vậy, thực xin lỗi.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742