Chương 704-705
DÙNG GẠCH ĐẬP CƯƠNG THI
Nương theo ánh nến, Diệp Thiếu Dương thăm dò gian nghỉ, phòng không lớn cũng không nhỏ, khắp nơi để đầy kệ giá, một số trống không, một số bày đầy đồ vật.
Quả nhiên, hai cạnh phòng, bên có một - bên có hai con cương thi, hai con giống như người chết nằm trong góc tường, còn một con đứng hướng mặt vào tường, đôi tay chầm chậm khua khua trên vách tường như muốn bắt gì đó.
”Nó đang làm gì vậy?” Vương Bình nhìn thấy cương thi, tuy sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy rất hiếu kì về hành động của nó.
Dương Tư Linh chỉ chỉ trên góc tường, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, theo ánh nến ảm đạm, thấy góc tường có một con dơi treo ngược, mọi người bừng tỉnh, thì ra con cương thi này muốn bắt dơi!
“Con cương thi tu thành thây ma phía trước, cổ cứng đờ, vô pháp ngẩng đầu nhìn trời.” Diệp Thiếu Dương giải thích thêm một chút.
Đưa mắt nhìn sâu trong phòng, nói: “Bên trong quá tối, thấy không rõ, không biết còn có cương thi nào khác hay không, chúng ta có thể thử một chút.”
Dương Tư Linh nói: “Thử thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói bọn họ cứ ra ngoài trước, rồi bảo Giang Phi Long giúp mình một tay.
“Làm gì hả?” Giang Phi Long nghi hoặc hỏi.
“Yên tâm đi, không bắt ngươi làm gay đâu mà lo.” (Hình như cái này trong tiểu thuyết ngôn tình hiện đại gọi là “đoạn tụ” thì phải 😂)
“Gay…… là cái gì hả?” Giang Phi Long mở to hai mắt.
“Ặc....thì ta định hỏi ngươi ăn gà hay chưa.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, suýt chút nữa đã quên không gian này không có từ đó, sau đó lại nghĩ, không biết thế giới trong không gian Ác linh này, xã hội đã phát triển thành cái dạng gì rồi, có phức tạp như thế giới của mình ngoài kia hay không?
Giang Phi Long vừa nghe đã kích động nói, “Ở đâu có gà, gà trông thế nào, ta lớn thế này cũng chưa từng thấy qua, bác Lương có vẽ cho ta xem, nhưng vẽ xấu quá, bọn họ nói giống như con quạ đen, quạ đen thì trông như thế nào hả?”
“Tương lai, ngươi nhất định sẽ thấy được .” Diệp Thiếu Dương trong lòng thoáng buồn, nắm tay trái của cậu ta, mở bàn tay ra, nói: “Hôm nay ta dạy ngươi một môn pháp thuật, có muốn học không?”
Giang Phi Long lập tức gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.
Theo bản năng, Diệp Thiếu Dương đưa tay định lấy bút chu sa, kết quả chẳng lấy được gì cả, cười khổ lắc đầu, cắt ngón tay, dùng máu vẽ trên lòng bàn tay Giang Phi Long một cái Chưởng tâm lôi, sau đó dạy cậu ta khẩu quyết kích phát. Chờ sau khi cậu ta nhớ kỹ, bảo cậu ta cứ coi mình là đối tượng, dùng sức đánh một chưởng.
“Ta ra tay khá nặng đó nha, sư phụ biết mà.” Giang Phi Long có chút chần chừ.
Dương Tư Linh cũng gật đầu, nói: “Đứa nhỏ này ngộ tính rất cao, trong cơ thể có chút pháp lực.”
”Không phải lo... lại đây nào, dùng toàn lực nha.” Diệp Thiếu Dương có chút khinh thường, nghĩ mình thân thể Thiên sư, còn phải sợ một tên nhóc con sao?
Giang Phi Long đành phải nghe theo, niệm lại khẩu quyết một lượt, rồi vận toàn lực đánh một chưởng vào bụng Diệp Thiếu Dương.
“Phụt……” Diệp Thiếu Dương phun ra một ngụm nước, bị đánh bật ra xa mấy mét, ba người nhanh chân chạy đến đỡ hắn dậy.
”Trên mặt đất có rêu, trơn quá thôi.” Diệp Thiếu Dương chùi chùi bàn chân xuống nền đất, giận dữ nói. Nhưng ngầm bên trong hồn thân chấn động , mẹ kiếp, đã quên mất cương khí trong cơ thể mình chỉ bằng một phần mười trước kia, hơn nữa bản thân giờ lại là linh hồn, Chưởng Tâm Lôi vốn được dùng để khắc chế hết thảy quỷ - yêu - thi - linh, thực……đúng là bi kịch mà. (🤔bản gốc Thanh Tử dùng 杯具 ( Bôi cụ)- tiếng lóng khi dịch ra có nghĩa là “bi kịch” ( nhưng ko mang ý quá nặng nề).
”Không tồi... không tồi, trẻ con dễ dạy.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu Giang Phi Long, khẽ cười nói, tuy nhiên trong lòng lại thầm mắng, thằng nhóc này sao mà quá thật thà vậy, bảo ngươi xuất toàn lực là ngươi xuất toàn lực, chẳng biết chừa cho ta chút mặt mũi, giờ bụng đau đến bủn rủn thế này đây……
Chậm rãi, Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm dù sao ngón tay cũng đã bị rách, quyết định lấy ba cây gậy gỗ đào qua đây, dùng máu tô một chút lên mặt trên đạo văn, tăng cường linh lực, sau đó nhặt một cục đá từ dưới đất lên, đưa bọn họ trở lại tầng hầm ngầm.
Quay đầu nhìn về phía nhà kho, con cương thi kia vẫn còn ngơ ngẩn ở đó giơ hai tay lên, nhảy nhảy, cố với tới con dơi trên góc tường.
Diệp Thiếu Dương ném đá, trúng giữa con dơi.
Chiêu thức ấy vốn là cung phu cơ bản của lăng không phi tiền (ném/quăng tiền đồng), tuy cương khí đã yếu hơn nhiều, nhưng thủ đoạn thì vẫn còn đó, cục đá quăng đi, đánh trúng làm con dơi nát bấy, máu tươi phọt ra, theo vách tường chảy xuống.
Phạm vi quá nhỏ, vốn chỉ có một con cương thi gần đó phát hiện, nhưng một khi máu chảy ra thì sẽ không như vậy, hai con cương thi khác đang vùi mình ngủ say nơi góc tường lập tức toàn thân run lên, mò theo mùi máu ra tới nơi, ba con cương thi cùng muốn giành lấy thi thể con dơi, cử động giật giật như vặn dây cót, trạng thái điên cuồng.
Chờ máu chảy xuống một độ nhất định, ba con cương thi liền ghé vào vách tường liếm lấy liếm để, cảnh tượng nhìn qua thật là kinh tởm.
Lúc này, từ sâu trong phòng, có hai con cương nữa thi mò ra, nhập bọn.
“Quả nhiên vẫn còn, may vừa rồi không lỗ mãng.” Dương Tư Linh hít một hơi, nói “Một hai ba bốn năm, Diệp đại ca, phải làm sao bây giờ?”
“Lên!” Diệp Thiếu Dương vừa nói xong, lập tức lao lên, phi thân một bước vọt ra phía sau một con cương thi, không chút khách khí dùng gậy gỗ đào chọc vào gáy nó.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, bị gậy gỗ đào đâm thủng sọ, xuyên qua mắt trái, gậy rút ra, kèm theo cả một đống dịch não.
Con cương thi kia run lên vài cái, tức khắc mất mạng.
Lúc này, đồng bọn của nó mới có phản ứng, nhanh chóng xoay người, Diệp Thiếu Dương cầm gậy gỗ đào, đâm vào miệng một con cương thi, thọc vào theo góc nghiêng, dồn đến chân tường, tay trái cầm cục gạch lấy từ hoa viên bên ngoài, đập từng nhát vào đầu cương thi, liên tục đến khi sọ vỡ vụn, óc bắn toé ra.
Thờ phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn, Dương Tư Linh đang dùng gậy gỗ đào giết chết một con cương thi, Giang Phi Long thì vừa mới dùng Chưởng tâm lôi đánh ngã một con cương thi, đang giao đấu với con thứ hai, nhưng đối mặt trước đòn tấn công của cương thi, bộ dáng có chút không được tự tin.
Diệp Thiếu Dương xông đến giúp cậu ta, giơ gạch lên nhằm vào gáy cương thi mà đập, bất quá con cương thi kia nhận ra sau lưng có nhân khí, bỗng nhiên xoay người lại, há to miệng phun ra một ngụm thi khí, lao về phía Diệp Thiếu Dương cắn.
Diệp Thiếu Dương lăn một vòng ngay tại chỗ, từ bên người cương thi chuyển qua, vòng ra phía sau nó, cương thi lập tức xoay người, hai tay như đao, bổ xuống đầu Diệp Thiếu Dương.
“Cẩn thận!” Giang Phi Long khẩn trương la to.
Diệp Thiếu Dương gặp nguy không loạn, vận hết sức, giơ gạch lên, nhằm vào chỗ mềm nhất trên đầu gối cương thi mà đập.
”Rắc” một tiếng, xương chân bị gãy, thân thể cương thi còng xuống, hai tay vốn định bổ vào đầu Diệp Thiếu Dương bị trượt sang bên cạnh, cắm thành mười lỗ thủng trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương tay nâng cục gạch, lại nện vào đầu gối khác của cương thi, hai chân đều bị phế, cương thi không thể đứng vững, bổ nhào về phía trước, ngã gục trên mặt đất. Diệp Thiếu Dương thuận thế tránh được, xoay người một cái, cưỡi lên lưng cương thi, cầm cục gạch trong tay, không ngừng đập mạnh vào gáy nó……
“Dùng gạch đập chết cương thi……” Giang Phi Long đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lau mồ hôi, thở hổn hển, hướng cậu ta cười cười, “Pháp khí chỉ phụ trợ thủ đoạn, nhân tài mới là quan trọng nhất.”
Năm con cương thi, trong vòng chưa đến vài phút đều bị mất mạng, Diệp Thiếu Dương một mình giết liền ba con, hơn nữa còn chưa dùng tới pháp khí, tay không bắt giặc……
Dương Tư Linh lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ra tay, cảm thán nói: ”Trước kia ta thật sự đã sai, cứ cho rằng đại phái như Mao Sơn hay Long Hổ Sơn, đơn giản chỉ là nhiều pháp khí cùng pháp thuật hơn so với tán tu dân gian một chút, bây giờ mới biết, thực không phải như vậy……Lúc trước ngươi không tùy tiện động thủ, là do bình tĩnh, đến khi cần phải ra tay, thì sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, uhm.... tuy ta không định khen ngươi, nhưng đích thực ngươi gặp nguy mà không sợ, trí dũng song toàn.”
“Cô khen làm tôi thấy ngại quá,” Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn lướt qua nhà kho, nói: “nhanh tay lấy đồ đi, kẻo lát nữa có cương thi quay lại.”
Dương Tư Linh nhấc nến từ trên mặt đất lên, cầm trong tay, hướng về phía mấy cái giá, soi qua một chút, vô tình tìm được mấy chai hồng tiêu, có thể dùng như dược vật, cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa lại được phong kín, đựng trong chai, tuy đã cách nhiều năm, nhưng vẫn còn chưa bị hả.
Trong chiếc hòm đặt trên một cái giá, mọi người đã tìm thấy vật mình cần: cồn y tế. Tất cả đều được đựng trong bình phong kín, tổng cộng có mấy chục lọ, Diệp Thiếu Dương mở ra một lọ, ngửi ngửi, tuyệt đối không có vấn đề.
Diệp Thiếu Dương hưng phấn không thôi, bảo Giang Phi Long cùng mình khiêng mấy hòm đựng cồn ra ngoài, sau đó quay lại, vơ một túi lớn bông y tế, còn có mấy cái xẻng mới tinh.
Có một bó dây thun chưa sử dụng, nhưng vì để lâu ngày, phần lớn đã bị oxi hoá, Diệp Thiếu Dương cũng lấy ra, từ bên trong chọn ra một số có thể sử dụng được, nhìn đống chiến lợi phẩm bầy đầy trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương vô cùng hài lòng. Trước tiên cùng nhau mang đồ vật về khu nhà, sau đó mọi người lại cùng đi tới toà nhà giải phẫu số 3.
Trong không gian này, toà nhà vẫn là phòng học, không phải phòng giải phẫu, nhưng bề ngoài trông giống nhau.
Diệp Thiếu Dương đứng trên quảng trường đối diện toà nhà, ngửa đầu nhìn, đánh giá một lượt, toàn bộ lầu bốn toà nhà bị âm khí bao trùm, giống như bị một đám mây đen vây quanh, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
“Quả nhiên là thi sào……”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu quan sát địa hình xung quanh, sau khi nhìn kỹ một lượt, trong lòng đã có quyết định, bảo Dương Tư Linh tìm người đi chặt gỗ đào, chọn ra hai mươi tám cây thẳng nhất, chờ mình về từ từ xử lý, sau đó đưa tất cả nam giới tới đây.
“Cô cũng theo họ đi.” Diệp Thiếu Dương nói với Vương Bình.
Vương Bình lập tức lắc đầu, “Tôi không đi, tôi muốn đi theo huynh.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đành phải tùy cô. Một mình cầm gậy gỗ đào, đi tới đi lui dưới hàng hiên đối diện bãi đất trống, thỉnh thoảng lại dùng xẻng đào trên mặt đất một cái lỗ.
“Diệp đại ca, ngươi đang làm gì vậy?” Giang Phi Long có chút tò mò hỏi.
“Định huyệt bố trận.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ mặt trời, nói, “Trong tình huống không có la bàn, đó là cách làm nguyên thuỷ nhất của thuật Phân kim định huyệt, dựa vào bóng của mặt trời.”
“Lợi hại vậy!” Giang Phi Long trợn mắt há mồm, tiến lên khẩn cầu nói, “Diệp đại ca ngươi dẫn ta cùng đi với, ta muốn đi theo ngươi cùng sư phụ để học pháp thuật, giết sạch cương thi trong thiên hạ.”
Giết sạch cương thi trong thiên hạ…… Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, tuy biết cậu ta do từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh này, theo bản năng rất căm ghét cương thi, nhưng những lời này vẫn khiến hắn cảm thấy thực chấn động, nhìn ánh mắt kiên định của Giang Phi Long, Diệp Thiếu Dương phảng phất thấy được chính mình thời niên thiếu.
Thiên sinh đạo văn, ngộ tính rất cao, là một kỳ tài tu đạo, đáng tiếc……
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Ta cũng rất muốn đưa ngươi đi cùng, đáng tiếc, chúng ta không cùng một thế giới, nếu ngươi tới thế giới bên kia, lập tức sẽ bị hoá thành tro bụi.”
“Chẳng lẽ, không có biện pháp gì sao?” Giang Phi Long thất vọng nói, “Ngươi là người của thế giới kia, sao có thể đi vào trong này hả?”
“Ta tới đây bằng linh hồn, hiện giờ ngươi nhìn ta mà xem, chỉ có một phần mười pháp lực, nếu ngươi cũng như vậy, đến thế giới của chúng ta, bản thân sẽ biến thành quỷ, như thế còn bắt quỷ cái nỗi gì?”
Diệp Thiếu Dương tiến thêm một bước khuyên bảo, “Hơn nữa trách nhiệm của ngươi, là thời điểm không gian sinh ra khe hở, đánh nát cấm chế, dẫn cha mẹ ngươi cùng mọi người chạy thoát. Mục đích của tu đạo, vốn dĩ chính là để cứu người, không phải chỉ có giết quỷ, điều này, ta hy vọng ngươi ghi nhớ!”
Giang Phi Long chậm rãi gật đầu, “Ta nhớ rồi.”
Tự mình trầm mặc bên cạnh một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp đại ca, nếu chúng ta có thể chạy thoát, có thể ra thế giới bên ngoài phải không?”
“Hẳn là vậy.”
“Lúc đó ta có thể lên Mao Sơn tìm ngươi a, trong thế giới này, cũng có một Diệp đại ca khác. Sư phụ của ta cũng có một người khác, đều có thể dạy ta pháp thuật, bằng không trước khi ngươi đi, đưa ta tới đó, nói cùng Diệp đại ca kia một tiếng……”
Diệp Thiếu Dương toàn thân khẽ động, vấn đề này, chính hắn cũng chưa hề nghĩ tới, trong không gian Ác linh, đích thực hẳn là còn có một Diệp Thiếu Dương khác!
Mình của không gian này, trước mắt đang làm gì, có phải sinh hoạt hoàn toàn tương đồng với chính mình hay không, hay là hoàn toàn không giống nhau, hoặc là đã sớm bị Lệ quỷ Đại yêu trong lúc khai quang giết chết ở một nơi nào đó?
Diệp Thiếu Dương không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Lúc này Vương Bình chen vào một câu: “Dựa theo định luật Vật lý, chính mình ở không gian bất đồng tuyệt đối không thể gặp mặt, bởi một cái là vật chất, một cái là phản vật chất, một khi gặp mặt, nếu tiếp xúc với nhau, cả hai đều sẽ bị hoá thành tro bụi.”
Diệp Thiếu Dương không hiểu Vật lý học lắm, cũng không nghĩ sẽ cố sức theo đuổi ý tưởng này, liền cười vỗ vỗ vai Giang Phi Long, nói: “Sau khi ngươi ra ngoài, tự mình có thể đi thử xem, chỉ cần dụng tâm, khẳng định ngươi có thể trở thành một pháp sư pháp lực cao cường.”
Đợi một hồi, Dương Tư Linh dẫn theo mấy nam nhân đi vào, Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ theo, dùng hai cái xẻng, mọi người thay phiên đào hố tại vết hắn đã đánh dấu, tổng cộng đào được hai mươi tám hố.
Dương Tư Linh đưa mắt nhìn khắp lượt, phát hiện đây là hình dáng một con đường, đối diện lối ra của toà nhà số 3, trong lòng dần dần có phán đoán, hỏi Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là trận pháp gì hả?”
“Tứ Thất Phân Âm Trận, mượn âm khí nơi này, dựa vào linh lực của gậy gỗ đào, mượn lực thi pháp, với pháp lực trước mắt của tôi, chỉ có thể bày ra trận pháp như vậy.” Diệp Thiếu Dương ngửa đầu nhìn bầu không khí u ám tràn ngập trên tầng cao nhất, thở dài, trận pháp này rốt cục có thể phát huy uy lực mạnh đến mức nào, có thể vây khốn đám cương thi được bao lâu, trong lòng hắn cũng không chắc chắn.
Chờ đến khi đào xong hố, sắc trời đã gần hoàng hôn, mọi người không dám ở lâu, nhanh chóng quay về lầu trên toà nhà.
Dương Tư Linh thu xếp cho Diệp Thiếu Dương ở một gian phòng đơn, tặng hắn một giường chăn đệm, Diệp Thiếu Dương tìm bọn họ nói muốn lấy một ít nước - năm đó vẫn chưa có nước máy, trường học đã đào giếng, dùng để cung cấp nước sinh hoạt cho sinh viên, đã mấy chục năm nước giếng vẫn chưa cạn, và đó chính là nguồn nước của những người còn sống sót.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment