Chương 702

THIÊN SINH ĐẠO VĂN

Ra mở cửa là một nam tử chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua ốm yếu xanh xao, hai mắt khá lớn, quần áo mặc trên người đã rách nát, có thể do lâu ngày không gặp người lạ, vừa mở cửa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức ngẩn người ra.

Dương Tư Linh giải thích qua một chút, nam nhân lúc này mới hiểu, gật gật đầu.

Dương Tư Linh theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, bảo ông ta đi gọi tất cả mọi người tới, nam nhân khéo ăn nói liền đi gõ cửa những phòng khác.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua căn phòng của người đàn ông này, thấy có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đã cũ nát, một chiếc giường trống trên đó chất đầy quần áo cũ, giày cũ, bên cạnh còn có một hộp kim chỉ.

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: “Nơi này chẳng phải ngăn cách với bên ngoài sao, quần áo này từ đâu ra hả?”

“Là lấy từ trên mình người chết...” Dương Tư Linh liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thở dài, ”Nói chung con người không thể không mặc quần áo, nơi đây người chết quá nhiều, cũng không rảnh mà kiêng kị gì hết. Quần áo, giày...chỉ cần còn dùng được đều bị thu lại hết, may mà những người còn sống sót không nhiều lắm, cũng tạm đủ dùng.”

”Thế còn những đồ dùng sinh hoạt khác, từ đâu ra?”

“Trường học có kho hàng dự trữ, bên trong vẫn còn không ít đồ tồn kho, dùng tiết kiệm cũng được.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi gì đó, Dương Tư Linh đã nói: “Đừng bảo ta không nói trước, chờ lát nữa bọn họ tới, ngươi xem có biện pháp nào thuyết phục bọn họ trợ giúp chúng ta, rốt cuộc bọn họ thuộc về không gian này, không thể theo ra ngoài, một khi chúng ta rời đi, bọn họ chẳng khác nào mất đi mấy người giúp đỡ, huống chi chúng ta là pháp sư, ngươi chắc cũng hiểu, bọn họ thực không hy vọng chúng ta đi.”

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ tới, lập tức gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi có cách.”

”Cách gì?”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một nhóm người lục tục đi vào phòng, Diệp Thiếu Dương nhìn qua một lượt, thấy tổng cộng có tám người: năm nam ba nữ, đều khoảng trên năm mươi tuổi, cả đám xanh xao ốm yếu, không có ai mập mạp, nghĩ đến việc mấy loại đồ ăn như Thái tuế hay những thực vật đó chỉ có thể đỡ đói, thiếu hụt dinh dưỡng...đột nhiên nhớ đến Tiểu Mã, cậu ta mà tới đây chắc trụ được mấy tháng.

Tám người nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, ánh mắt khá thân thiện, xét cho cùng, cuộc sống nơi đây luôn căng thẳng lẫn buồn tẻ, có thêm người sẽ cảm thấy mới mẻ hơn nhiều.

Dương Tư Linh giới thiệu qua với bọn họ về thân phận và lai lịch của Diệp Thiếu Dương, thấy hắn là Thiên sư Mao Sơn, mắt ai nấy bỗng trở nên sáng ngời, nhưng khi nghe được hắn tới để cứu Vương Bình, ánh mắt lại trở nên ảm đạm, thậm chí có chút bất an.

Lúc này một thiếu niên từ trong đám người chen tới, mở to hai mắt to nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi là Thiên sư Mao Sơn?”

Diệp Thiếu Dương quan sát thì thấy, đây là một cậu bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù có chút bù xù luộm thuộm, nhưng nhìn qua rất thanh tú, khẽ giật mình sửng sốt: Sao lại có cậu bé lớn như vậy ở đây?

“Đây là…… con trai của hai người kia, gọi là Giang Phi Long” Dương Tư Linh chỉ vào một đôi nam nữ đang đứng phía sau cậu bé, “Bọn họ là vợ chồng, Phi Long được sinh ra ở đây.”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên không thốt nên lời, đúng là bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể ngăn cản được nhân loại sinh sôi……

Giang Phi Long vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hỏi thêm lần nữa: “Ngươi là Thiên sư Mao Sơn, nghe sư phụ ta nói, pháp thuật Mao Sơn rất lợi hại?”

“Ngươi…… Sư phụ?”

“Là ta,” Dương Tư Linh có chút xấu hổ nói, “Ta ở đây cần sự giúp đỡ, cho nên dạy hắn một chút pháp thuật, hắn rất có ngộ tính, chút xíu đã hiểu.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Giang Phi Long cười cười.

Giang  Phi Long ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Các người đưa ta cùng đi với, ra ngoài ta để các người nhận làm đồ đệ, ta cũng muốn làm một pháp sư chân chính.”

Trong mắt của cậu ta ánh lên sự kiên định lẫn mong đợi, Diệp Thiếu Dương nhìn Giang Phi Long, đột nhiên phát hiện ra cái gì, chăm chú nhìn ấn đường giữa hai lông mày cậu ta, cảm thấy có chút chấn động.

“Sao vậy?” Giang Phi Long cau mày.

Cậu ta chau mày như thế, đường vân ở giữa càng rõ ràng, với người khác mà nói, đó chỉ là vết nhăn do nhíu mày tạo ra mà thôi, nhưng Diệp Thiếu Dương lại nhận thấy có chỗ khác biệt, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là Thiên sinh đạo văn, là một kỳ tài tu đạo……”

“Tiểu Long đừng có quậy phá, để người lớn nói chuyện chính sự.” Mẹ Giang Phi Long kéo cậu ta về phía mình.

Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn Diệp Thiếu Dương, cau mày nói: “Các người không phải là người của thế giới này, quay về cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ngày thường chúng tôi đều dựa vào sự chiếu cố của Tư Linh, nếu các người đều đi hết, đám chân già tay yếu chúng tôi, khẳng định không thể đấu lại lũ cương thi đó, thực không còn đường sống a.”

Ông ta nói, được những người khác tán đồng, lập tức xôn xao ồn ào thảo luận.

Diệp Thiếu Dương chỉ mỉm cười đứng đó, chờ bọn họ nguôi ngoai, lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: ”Không gian này không phải là một mặt cắt, tứ phía không thể vượt qua, dựa theo đạo lý Âm dương tương sinh, một khi thông đạo với thế giới hiện thực được mở ra, toàn bộ không gian âm dương nhị khí sẽ mất đi cân bằng, năng lượng ở ranh giới cấm chế cũng sẽ yếu bớt, đến lúc đó chỉ cần dùng một pháp khí bình thường, là có thể đâm thủng phong ấn…… Các người có thể nắm lấy cơ hội này mà rời khỏi trường học.”

Mọi người nghe vậy cả kinh, đến Dương Tư Linh cũng có chút  bất ngờ, lẩm bẩm nói: “Thật vậy ư? Pháp sư trước kia không thấy nói vậy a.”

“Ông ta là đệ tử Phật môn, đối với âm dương khẳng định không hiểu rõ. Đạo gia chúng tôi có thuật suy luận về Tứ tượng không gian, tin tôi đi, sẽ không sai đâu.”

“Sau khi ra ngoài, là nơi nào hả?” Một người hỏi.

”Một khi mở ra cấm chế, lập tức sẽ tương liên với không gian bên ngoài, các người có thể về nhà, quay lại thế giới của chính mình.”

Những lời này vừa được nói ra, mọi người đối mặt nhìn nhau, cả đám khiếp sợ tới cực điểm.

“Chúng tôi đã sống ở đây mấy chục năm,” một bác gái nuốt nước bọt, vô cùng kích động nói:“Vốn đã không còn bất kỳ hy vọng nào được ra ngoài, cậu trai trẻ, ngươi ngàn vạn lần đừng có lừa gạt chúng tôi, cho chúng tôi hy vọng, rồi lại làm chúng tôi thất vọng, chúng tôi không chịu nổi đâu.”

Một ông chú khác cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cậu chứ?”

Diệp Thiếu Dương liền đáp lại một câu: “Bởi vì tôi là Thiên sư Mao Sơn.”

Nhìn đám người này bộ dáng vẫn còn có chút nghi ngờ, Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, nói: “Các người sống trong lo lắng sợ hãi như vậy đã quá nửa đời người, các người không muốn rời khỏi nơi này, quay về nhà mình sao? Các người có thể nghi ngờ tôi, hơn nữa đúng là không nhất định sẽ thành công, nếu thất bại tất cả mọi người đều sẽ chết, tôi cũng vậy, nhưng tôi thấy, sao chúng ta không mạo hiểm một lần, chẳng lẽ các người thực sự muốn sống quãng đời còn lại ở nơi này ư?”

Đưa tay chỉ vào Giang Phi Long: “Muốn con trai các người chịu chung số phận sao?”

Một lời vừa nói ra, đã tác động mạnh tới suy nghĩ của mọi người.

“Ta giúp ngươi!” Giang Phi Long là người đầu tiên giơ tay đồng ý.

Cha cậu ta cũng lập tức nói: “Đúng vậy, tuy chúng tôi đã già, nhưng vẫn muốn liều một phen, chết cũng không có gì nuối tiếc, dù sao so với những người đã chết đó, chúng tôi coi như cũng sống đủ rồi.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 772-773

Chương 778-779-780

Chương 741-742