Chương 699-700-701
LÊN KẾ HOẠCH CHẠY TRỐN
Ánh mắt rời đến mấy cây giáo làm bằng gỗ đào, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến gì đó, hỏi: “Mấy cái này từ đâu ra?”
“Trong trường học có mấy cây đào, ban ngày ta đi chặt về chế tác, vạn nhất đụng độ cương thi, đây là pháp khí duy nhất.” Dương Tư Linh thở dài, “Đáng tiếc linh lực quá yếu, chỉ có thể dùng để đối phó cương thi bình thường mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy cây gậy, bất chợt nảy ra sáng kiến, nói: “Sao không vẽ một ít đạo văn lên đó, có thể tăng cường linh lực.”
Dương Tư Linh nói: “Thứ nhất, ta coi như là đệ tử Phật gia, không biết đạo văn, thứ hai…… ở đây không có chu sa gì đó.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Thứ nhất, tôi là đạo sĩ, thứ hai, đạo văn không phải chỉ có chu sa mới có thể vẽ, dùng đất sét đỏ cùng nhọ nồi cũng được .”
“Đất sét đỏ…… Nơi này hình như không có gạch ngói, nhọ nồi thì có, ở đây có nhà ăn, tuy không ai sử dụng, nhưng vẫn dùng nồi nấu nướng.” Dương Tư Linh nhíu mày, “Làm như vậy có ích sao, chẳng lẽ ngươi là thiên sư...”
“Tôi thực sự là Thiên sư.” Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, nhìn cô, nói một cách quả quyết, “Đã có lối ra, thì nhất định sẽ ra được, biện pháp là do mình nghĩ.”
Dương Tư Linh im lặng, ngây người nhìn hắn, hai mắt dần sáng ngời, “Được thôi, ta sẽ giúp ngươi, cùng nhau ra ngoài!”
Dương Tư Linh đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nói: “Nhưng tối hôm nay thì không được, cương thi bên ngoài đều đã hoạt động, nếu chúng ta đi ra, bọn chúng sẽ lập tức phát hiện hơi người.”
Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh cô, nhìn ra ngoài, cửa sổ đối diện sân tập thể dục, lúc này sắc trời đã tối, trăng còn chưa lên, nhìn ra sân thể dục, chỉ có thể thấy mười mấy bóng người đen sì sì, lảo đảo lắc lư đi lại trên sân, đi về phía hoa viên đối diện.
“Bọn chúng đang làm gì vậy?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Tới hoa viên bắt chuột,” Dương Tư Linh nói, “Không bắt được chuột, thì là dơi hay gì đó.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, cương thi bị buộc phải uống máu chuột với máu dơi, thật đúng là uất nghẹn mà.
“Có thể nói cho tôi biết thêm tình hình hay không?”
“Có thể, bất quá ngươi để ta yên lặng một chút.” Dương Tư Linh quay lại trước giường, ngồi xuống, hai tay ôm mặt, vùi đầu trầm mặc một hồi lâu, sau đó tay quệt nước mắt, ngẩng đầu đối với Diệp Thiếu Dương cười khổ, nói: “Không có gì đâu!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Cô thực rất kiên cường.”
”Ngươi không cảm thấy ta máu lạnh sao?”
“Không có, thân là pháp sư, đối với sinh tử, vốn đã coi nhẹ so với người thường, biết rõ chết không phải là kết thúc, hơn nữa…… hồn phách của Lý Hiếu Cường đã nhập Luân hồi đạo, cô cũng chẳng còn vướng bận gì nữa.”
“Nhưng... rốt cục là vẫn không thấy được.” Dương Tư Linh thở dài thật sâu, “Kỳ thực ta không quá bi thương, rất đơn giản, bởi vì…… chính ta là người chết trước, hai chúng ta đã sớm định không thể bên nhau, sau khi ta chết, lúc vừa tới nơi đây, ta cũng đã khóc mấy ngày liền, hiện tại biết huynh ấy đã chết, ta lại thấy bình thường trở lại. Bởi huynh ấy đã luân hồi, bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ không còn vì cái chết của ta mà tiếp tục đau khổ……”
Những lời cô nói, khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, quay đầu nhìn ánh trăng quen thuộc bên ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Cho nên nhất định tôi phải quay về, bằng không sẽ có rất nhiều người đau khổ.”
“Ta sẽ nỗ lực trợ giúp ngươi.” Dương Tư Linh kiên định nói, “Vốn dĩ, ta có thể kiên trì tới hôm nay, chỉ vì hy vọng tương lai có cơ hội trở về, gặp huynh ấy một lần, hiện tại huynh ấy đã không còn nữa, tâm nguyện của ta đã hoàn thành, nếu có thể trở về, ta cũng đi Âm ty luân hồi, đã có duyên gặp mặt thế này, dù hồn bay phách tán…… Ta cũng đón nhận.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu chăm chú nhìn cô, nói: “Tôi sẽ dẫn cô quay về, hãy tin tôi.”
Dương Tư Linh chăm chú nhìn hắn một lát, rồi gật đầu.
Thoáng suy tư đôi chút, Dương Tư Linh bắt đầu kể lại tỉ mỉ tình hình nơi này: Trước tiên nói qua về cô một chút, cô cùng Lý Hiếu Cường thuộc một môn phái tán tu dân gian, môn phái dân gian chính là một sự dung hợp của nhiều thứ, cho nên bọn họ đã học một ít pháp thuật Bát Cực Môn của Đạo gia, cũng như một ít của Phật gia, nhưng tín ngưỡng lại dựa trên cơ sở Phật gia - Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu ra, vì sao ngay từ lúc đầu cô tự xưng mình là đệ tử Phật môn.
Dương Tư Linh nói cho hắn biết, nơi này chỉ có cương thi, không có quỷ, bởi phàm khi có người chết đi, lập tức sẽ hồn bay phách tán, bay về phương Bắc…… Cô cũng không biết đó là chỗ nào, dù sao cũng là một nơi khác với không gian Ác linh này.
Cương thi lợi hại nhất ở đây, chính là một con Bạch Mao Cương Thi, là một sinh viên đã chết sớm nhất rồi biến thành cương thi, việc này Diệp Thiếu Dương có thể lý giải, nếu nơi đây đã biến thành thi sào, trong đám cương thi khẳng định sẽ xuất hiện một con làm chủ, vài thập niên ngắn ngủi tu luyện thành thi ma thật không dễ dàng.
Diệp Thiếu Dương hỏi đến lũ Đồng Giáp Thi trong mộ cổ, Dương Tư Linh trả lời: vào thời điểm không gian này được tạo thành, những con Đồng Giáp Thi ở mộ cổ đã quay lại dưới nước, có lẽ bọn chúng thuộc về một không gian khác, sau này cũng không thấy xuất hiện nữa, bất quá sinh viên trong trường, đến 99% đều đã biến thành cương thi, đại khái có khoảng mấy trăm con.
”Lúc ta vừa mới vào đây, khi đó còn có một vị pháp sư Phật môn, lúc trước cũng vì trừ bỏ U linh lộ mà bị Tử Nguyệt câu mất hồn phách, đưa tới nơi này, ông ấy đã sinh sống ở đây rất lâu, theo điều tra của ông ấy, không gian này là một tiết diện, không có lối ra, chỗ duy nhất có thể hình thành lối ra, chính là phòng học 408……”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức nói: “Không đúng a, chẳng phải cô nói, trong không gian này không có người tự sát sao, thế thì có quan hệ gì tới phòng học 408 chứ?”
Dương Tư Linh nói: “Vậy ngươi có biết, trong không gian này Tử Nguyệt ở đâu hay không?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Đúng rồi!”
Dương Tư Linh nói: “Tuy Ác Linh Giới tồn tại vĩnh viễn, nhưng không gian này là do Tử Nguyệt vận dụng oán khí, sinh sôi từ không gian kia, bị cô ta đưa tới đây, cô ta đương nhiên không hy vọng thân phận nơi này của mình quá nhỏ bé, cho nên người đầu tiên trở thành cương thi chính là cô ta, con Bạch Mao Cương Thi kia...chính là Tử Nguyệt!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít vào một hơi, thì ra…… là như vậy.
“Sau khi cô ta tạo ra không gian này, chính là từ phòng học 408 rời đi, sau đó phong ấn chặt chẽ lối ra từ bên ngoài, nhưng nếu nơi này đã được mở ra một lần, thì có thể mở lần thứ hai, nguyên nhân là do cô ta còn để lại một chút oán niệm bên trong phòng học 408, cho nên âm khí ở đó đậm đặc hơn so với những chỗ khác, vì thế biến thành thi sào, con Bạch Mao Cương thi kia hằng ngày đều qua lại nơi đó.”
Dương Tư Linh lắc đầu, vẻ mặt nuối tiếc nói: ”Đại sư kia rất lợi hại, ít nhất cũng là cấp bậc Thiền sư, ông ấy sống ở đây không biết đã bao lâu rồi, vốn hy vọng sẽ có người đến cứu giúp ông ấy, nhưng sau khi ta vào trong này, ông ấy vì muốn đưa ta ra ngoài, nên dấn thân mạo hiểm, một mình xâm nhập thi sào, kết quả bị giết hại……
Lúc đó, ta hỗ trợ ông ấy tiến công, kết quả Đại sư vận hết pháp lực, dùng nghiệp hoả tự thiêu, biến thành Xá lị, mở ra một khe trong không gian này, có thể từ đó ra ngoài, nhưng vì ta không thể xông qua vòng vây cương thi, nên đã làm mất đi cơ hội duy nhất này.
Sau đó, ta tận mắt thấy thây ma dùng thi khí vấy bẩn Xá lị, đóng lại khe hở không gian, sau đó ta cũng thử tiếp cận, nhưng thi sào kia chẳng phân biệt ngày đêm, đều có vô số cương thi lui tới, căn bản không cách nào tới gần, hơn nữa nếu muốn đột phá vòng vây, pháp lực của ta cũng không đủ mạnh để gột tẩy thi khí trên Xá lị, để linh lực của nó một lần nữa toả sáng, mở ra cái khe.”
Nói đến đây, Dương Tư Linh hướng Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Dù ngươi có là thiên sư, ở chỗ này cũng chỉ có thể phát huy một phần pháp lực, căn bản không có biện pháp giải trừ thi khí, không những vậy, ngươi cũng chẳng có pháp khí nào khác.”
Diệp Thiếu Dương suy ngẫm một hồi, bỗng mắt sáng ngời, nói: “Tôi có một thứ, có thể giải trừ thi khí, đừng nói là thi khí của Bạch Mao Cương Thi, đến Thi Vương cũng không dám đùa!”
Dương Tư Linh ngơ ngẩn nhìn hắn: “Đi đâu mà tìm được pháp khí mạnh tới vậy?”
“Không cần phải tìm, ở ngay trên người tôi đây, chính là máu của tôi.” Diệp Thiếu Dương giải thích thêm: “Máu tôi là Thiên sư huyết, tuy các pháp khí khác không thể mang vào, nhưng nếu tôi là thực thể, thì máu của tôi cũng tồn tại.”
Dương Tư Linh giật mình gật đầu, nói: “Đúng vậy, ngươi định làm thế nào để đột phá vòng vây cương thi, trên lầu bốn khắp nơi đều là thây ma, căn bản không có lối đi vào.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lần trước cô cùng lão hòa thượng kia, làm sao mà xông được vào phòng học 408?”
Nhắc tới cái này, trong mắt Dương Tư Linh toát ra một sự sùng kính, nói: “Chúng ta vốn chặt gỗ đào làm gậy, lấy đó làm pháp khí, chạy tới lầu bốn, kết quả bị cương thi bao vây, trong thời điểm mấu chốt Đại sư đã tự thiêu, làm đám cương thi không dám tới gần nghiệp hỏa, một mạch chạy lên phòng học 408, thì lại bị thi ma chặn lại, thân thể cũng hoá thành tro tàn……”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm khái không thôi, nhớ tới mấy vị cao tăng Phật môn mà mình đã tiếp xúc qua: giống như năm đó phong ấn toà nhà Ký túc xá số 4, áp chế Phùng Tâm Vũ - Thành Vân pháp sư, đã không ngại hoá thân đốt đèn - An Tĩnh Phong ngăn chặn Quỷ Mẫu, hiện giờ lại nghe nói thêm một trường hợp, là Đại sư Phật môn, vì cứu trợ người khác, hay có thể nói là vì chứng đạo bản thân, đã lựa chọn hy sinh chính mình, khiến người khác phải khâm phục.
Bất quá, hắn vẫn lắc đầu, nói: “Tôi sẽ không dùng máu của mình mở đường, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác.”
Dương Tư Linh nói: “Biện pháp gì?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng gấp, việc này cần phải từ từ suy tính.”
Dương Tư Linh nói: ”Không phải ta nóng lòng, dù sao ta đã chết, nhưng ngươi thì khác, xem cách ngươi mặc hẳn là đang mùa hè, thân thể ngươi ngoài đó, nhiều nhất chỉ được mấy canh giờ, để lâu sẽ bị bốc mùi hư thối, đổi thành thời gian ở đây, nhiều nhất ngươi cũng chỉ có mấy ngày, hơn nữa chúng ta chỉ có thể hành sự vào ban ngày.”
Lời cô nói làm Diệp Thiếu Dương có cảm giác mình không còn nhiều thời gian.
Hai người lại tiếp tục, Diệp Thiếu Dương biết được trong không gian này, ngoại trừ Dương Tư Linh, còn có một gia hỏa, cũng là quỷ hồn từ thế giới hiện thực tới, tên Trần Dục Kiệt, là một trong số những người năm đó bị ép buộc tự sát,
Những bạn học cùng tự sát với hắn, hồn phách đều bị phong ấn trong Kim ti hương mộc, bị Tử Nguyệt luyện hóa, hắn không phải pháp sư, chỉ do một lần ngẫu nhiên, hồn phách thoát khỏi Kim ti hương mộc, rồi bị hút vào đây cùng với Đại sư Phật môn kia, chống chọi sinh tồn được đến tận bây giờ, quả thực rất khó khăn.
“Những người còn lại, đều thuộc về không gian này, bọn họ ở đây là người sống, việc này lúc trước ta đã giải thích với ngươi rồi, bọn họ là những người còn sống sót, nhu cầu sinh hoạt cũng giống như chúng ta trong thế giới thực tại, một số đã chết vì bệnh tật hay tai nạn ngoài ý muốn, còn đâu phần lớn đều bị cương thi giết chết, có thể sống đến bây giờ, chỉ còn chưa đầy mười người……”
Diệp Thiếu Dương thầm suy tính một chút, nói: “Ước chừng giờ đây, dựa theo thời gian bên ngoài mà tính toán, ba mươi năm đã qua, một canh giờ tính là một ngày ở đây, một ngày mười hai canh giờ……”
Dương Tư Linh bất đắc dĩ ngắt lời hắn, nói: “Diệp thiên sư... ngươi sai rồi, bọn họ sống theo thời gian ở đây, ước chừng đến giờ cũng là ba mươi năm rồi.”
Diệp Thiếu Dương sực tỉnh, vỗ vỗ gáy, “Đúng đúng, là tôi nhầm, vậy những người này hiện tại cũng đến…… hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ?”
Dương Tư Linh gật đầu, “Bọn họ cũng ăn ngủ, sẽ bị thương, và cũng sẽ già đi.”
Diệp Thiếu Dương sực nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Những năm gần đây bọn họ ăn cái gì?”
Dương Tư Linh nói: ”Thành phần không khí nơi này không giống như thế giới hiện thực, âm khí nồng hơn rất nhiều, cho nên thực vật sinh trưởng có chút không giống nhau, trong hoa viên của trường có mấy khối Thái tuế, hằng ngày bị cắt lại mọc dài ra, có thể làm bọn họ no bụng.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đối với hai từ “Thái tuế” này, hắn cũng không lạ, nhân gian cũng có, gọi là “Tố nhục trung”, là một loại nấm rất thần kỳ, thời cổ đại mỗi khi có chiến loạn hoặc nạn đói sẽ xuất hiện, rất nhiều sách sử có ghi lại việc này, mỗi ngày cắt lại mọc ra, được cho là do trời cao ban cho loài người sử dụng trong lúc đói kém.
Trên thực tế, là do mỗi lần có chiến loạn hoặc nạn đói, sẽ có rất nhiều người chết, người chết nhiều, âm khí tích tụ không tiêu tán, mà môi trường sinh trưởng của Thái tuế hoàn toàn ở nơi âm hàn.
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, nói: “Thái tuế mùi vị không tồi, nhưng ngày nào cũng ăn. Ăn đến mấy chục năm, thì cũng thật là đáng sợ 😱……”
Dương Tư Linh nói: “Làm gì còn cách nào khác đâu, vì sự sinh tồn, hơn nữa trong hoa viên với rừng cây còn có mấy loại thực vật khác, bọn họ cũng thử gieo trồng một số, coi như cải thiện bữa ăn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy còn cô, ở đây cô ăn cái gì?”
“Căn bản chúng ta là hồn phách, ở đây chỉ cần hấp thụ nhật tinh nguyệt hoa là có thể sinh tồn, cũng giống như quỷ hồn trôi nổi, không cần ăn ngủ.”
“Không cần ăn ngủ……cái này khá tốt nha.”
Dương Tư Linh thở dài, nói: “Không ăn cơm thì còn được, nhưng nếu không ngủ…… buổi tối ngươi chỉ có thể suy nghĩ lan man, mong sao đêm qua mau, thật sự rất khó chịu.”
Hai người lại nói chuyện một hồi, Dương Tư Linh nói: “Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi một chút, tuy không cần ngủ, nhưng mỗi tối ta vẫn có thói quen nằm xuống, nhắm mắt lại bắt chước ngủ, cảm giác sẽ khá hơn nhiều.”
Diệp Thiếu Dương nhìn trong phòng chỉ có một cái giường, có chút xấu hổ nói: “Cô đi ngủ đi, tôi ngồi dưới đất được rồi.”
Dương Tư Linh cười nhẹ, “Chúng ta giờ đã là quỷ hồn, không cần để ý nhiều như vậy, cùng nhau nghỉ ngơi đi.”
Diệp Thiếu Dương nhất quyết nói không được, tuy hai quỷ hồn đúng là không thể có quan hệ hay làm được gì , nhưng cảm giác không thoải mái, không vượt qua được nội tâm chính mình.
Vì thế Dương Tư Linh đành phải lấy từ trong ngăn tủ ra cho hắn chăn nệm, nói: “Tuy nơi này không giống như thế giới hiện thực, bụi đất không dính thân, nhưng ngươi vừa tới còn chưa quen, vẫn nên trải cái này xuống mà nằm.”
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, trải chăn nệm trên mặt đất, nằm xuống, sau đó Dương Tư Linh thổi tắt đèn dầu, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, lên giường nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi cô dầu thắp từ đâu ra, nhưng thấy cô đã lên giường nằm không nói gì, nên không hỏi nữa, bản thân cũng nằm xuống, hai tay gối đầu, nghĩ tới tình cảnh trước mắt của mình, thực sự cảm xúc lẫn lộn, đừng nói ở chỗ này người ta không ngủ được, dù có thể ngủ, căn bản hắn cũng không thể chợp mắt.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Chu Tĩnh Như với Tiểu Mã, tám phần chắc vẫn còn trông giữ thân thể mình, Tạ Vũ Tình xem chừng cũng tới rồi, còn Lão Quách nữa... nhất định đang nóng lòng hy vọng mình đột nhiên mở mắt tỉnh lại. Bọn họ đâu biết rằng, hồn phách của mình đang ở trong một không gian kỳ quái thế này, nghĩ tới những người thân mỏi mắt mong chờ, lập tức cảm thấy như nằm trên đống lửa, đứng ngồi không yên.
Quay về! Diệp Thiếu Dương âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào, nhất định phải quay về!
Nằm dưới mặt đất đến nửa đêm, trên giường đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, thấy Dương Tư Linh ngồi dậy, gục đầu vào hai đầu gối, khe khẽ sụt sịt.
Diệp Thiếu Dương do dự có nên tới an ủi cô hay không, sau khi suy xét cẩn thận thấy không thích hợp lắm, hơn nữa chính mình cũng thật sự không biết phải an ủi như thế nào, vì thế giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục nằm.
Qua khoảng nửa giờ, Dương Tư Linh mới nín khóc, nằm xuống.
Đang ở dị giới, với thân phận hồn phách nằm ở nơi đây, bên cạnh còn có một con nữ quỷ đang ngủ...tình cảnh này, khiến Diệp Thiếu Dương có cảm giác mọi thứ đêm nay như một mớ bòng bong hỗn độn.
Diệp Thiếu Dương suốt đêm không ngủ, không ngừng suy tính biện pháp xâm nhập phòng học 408, dùng lực khẳng định không được, hiện tại nếu phải đối mặt những con cương thi đó, khả năng của mình ngay cả mấy phương sĩ bình thường nhất bên ngoài thế giới hiện thực cũng không bằng, cố tình xông vào xem chừng có thể bị gặm đến không còn mẩu thừa.
Cho nên chỉ có thể dùng trí, nhưng sức người có hạn, phòng học 408 lại rất chật chội, hạn chế hành động, Diệp Thiếu Dương vắt óc suy nghĩ mấy biện pháp, sau đó lại lần lượt phủ định, cuối cùng bực mình bật dậy, dựa vào góc tường, lẳng lặng suy tư, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua một đống gậy gỗ đạo đang dựa góc tường, đột nhiên nảy ra một kế sách……
“Phụt……” Lão Quách uống một ngụm lớn pháp thủy, phun vào mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó lấy ra bảy đồng tiền, chia làm 3 - 3 - 2 xếp thành hình tam giác đặt chính giữa trán của hắn, phía trên để một cái la bàn nhỏ bằng đồng.
Tiếp theo, đổ vào bên trong một chút hồng tiêu cùng nước tro hương, nhặt dưới đất mấy chiếc lá cây, đặt trên la bàn, nhiễm phù niệm chú, nhìn chằm chằm vào lá cây kia một hồi, thở phào một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: “Tốt rồi tốt rồi, hồn phách không bị làm sao.”
Tạ Vũ Tình khẩn trương hỏi: “Sao mà thấy được?”
Cô với Lão Quách đều do Chu Tĩnh Như gọi điện thoại thông báo mà tới, sau khi Diệp Thiếu Dương xảy ra chuyện, cô thấp thỏm lo âu, đành phải gọi gấp cho mấy bằng hữu thân nhất của hắn, cùng nhau thương lượng biện pháp, lúc Lão Quách và Tạ Vũ Tình vừa tới, trông thấy Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, đều bị dọa cho chết khiếp, sau khi biết được chân tướng, Lão Quách liền nhanh tay làm phép, kiểm tra hồn phách của hắn xem còn nguyên vẹn hay không.
“Thất tiền tham hồn thuật” này bất kể tam giới lục đạo, đều có thể sưu tầm hồn phách con người, nhưng chỉ giới hạn trong “Hoạt tử nhân” (tức người vẫn sống nhưng hồn phách không có trong cơ thể, giống chết lâm sàng) như Diệp Thiếu Dương, hơn nữa nhất thiết thân thể phải còn nguyên vẹn, như vậy dù hồn phách không ở đây, nhưng vẫn có thể cảm ứng...tuy nhiên nhiều nhất cũng chỉ cảm giác được, không thể điều tra cụ thể là ở đâu.
Lão Quách nói: “Các người không nên hỏi gì cả, chỉ cần quan sát hai chiếc lá này, chỉ cần lá không khô héo, Thiếu Dương sẽ không có việc gì, còn nếu lá héo thì……”
Chu Tĩnh Như lau nước mắt nói: “Đừng nói nữa, ta không muốn biết.”
Tạ Vũ Tình nói: “Sau đó thì thế nào, chúng ta cứ ở đây chờ đợi sao, có thể làm chút gì đó không?”
Lão Quách thoáng nhìn U linh lộ cách đó không xa, từ lúc bọn họ đi vào tới giờ, U linh lộ sóng yên gió lặng, Tử Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện.
“Cô bảo tôi phải làm sao bây giờ, đi tìm Tử Nguyệt nộp mạng sao?”
“Không phải bảo huynh đi chịu chết, chỉ muốn huynh nghĩ cách, Dưa Dưa, còn có Quả Cam, cả anh em Tiểu Thanh - Tiểu Bạch nữa, gọi bọn tới hết đây, ngay lập tức a!” Tạ Vũ Tình nóng lòng dậm chân thình thịch.
Lão Quách trả lời: “Bọn họ đều là quỷ phó yêu phó của đệ ấy, người khác không có cách nào triệu hồi, bằng không tôi đã sớm mời họ lên rồi.”
Tạ Vũ Tình giật mình, nói: ”Thế còn những người khác, sư phụ các người đâu rồi hả?”
Lão Quách lắc đầu: “Không liên lạc được, nếu có thì cũng vô dụng, Mao Sơn cách đây quá xa, chờ ông ấy tới, Thiếu Dương sớm đã……”
Cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài: “Tiểu sư đệ... đệ không thể chết được a, kỳ thật ta vẫn chưa nói với đệ, ta thực rất muốn đệ làm con rể……”
“Im đi!” Tạ Vũ Tình lao tới đẩy Lão Quách ra, ngồi sụp xuống đất, nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, cùng Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã nhìn chăm chăm vào lá cỏ trên la bàn, cô không tin chiếc lá sẽ bị khô héo, không tin Diệp Thiếu Dương sẽ chết, bởi…… trong lòng cô, người con trai này đối mặt bất kỳ hiểm nguy gì, cũng đều có cách vượt qua.
Tuy nhiên, trong nội tâm cô vẫn bị một nỗi sợ hãi tột cùng xâm chiếm, cô thực sự hiểu rõ, tất cả giờ đây chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
“Diệp Thiếu Dương, nếu thực sự ngươi xảy ra chuyện, ta tuyệt không sống một mình……” Nhìn chăm chú gương mặt Diệp Thiếu Dương, trong lòng Tạ Vũ Tình lại dấy lên sự bi thương, không để ý Chu Tĩnh Như bên cạnh mình, dường như cũng có chung ý tưởng.
Ban đêm ở Ác Linh Giới tương đối ngắn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vừa ngồi chưa được mấy canh giờ trời đã sáng, Dương Tư Linh từ trên giường bước xuống, đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài một lượt, nói: “Linh hồn không bị vướng bụi trần, không cần phải rửa mặt, ta đưa ngươi đi gặp bạn mình.”
Diệp Thiếu Dương đã sớm không còn kiên nhẫn, lập tức theo cô ra ngoài, đi qua hai gian phòng, Dương Tư Linh gõ một tấm cửa, bên trong lập tức vang lên một giọng khẩn trương: “Ai đó?!.”
“Là tôi, mở cửa đi, người cứu cô đã tới.”
Bên trong yên lặng một hồi, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bật mở, Diệp Thiếu Dương lập tức thấy một khuôn mặt quen thuộc, đúng là Vương Bình.
“Thiếu Dương ca……” Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Vương Bình lập tức ngẩn người ra, sau đó cảm xúc dồn nén vỡ oà, bật khóc lao vào ôm lấy Diệp Thiếu Dương.
Tuy trên thực tế hai người cũng không phải quá thân quen, nhưng đối với một cô gái bình thường như Vương Bình mà nói, bỗng nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ thế này, khắp nơi đều là cương thi, không có lấy một người quen, giờ đây bất ngờ nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cảm giác có chỗ dựa dẫm, nội tâm kích động khó có thể khống chế.
Cảm giác này Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, sau khi gặp được cô, cảm thấy vô cùng áy náy.
“Thực xin lỗi, đây rõ ràng là chuyện của tôi, đã làm liên lụy cô.” Diệp Thiếu Dương vỗ vai an ủi Vương Bình, nhẹ nhàng nói.
Vương Bình thực hiểu lý lẽ, lắc đầu, nói: “Không liên quan đến huynh, là do chúng tôi đi lung tung, lỡ lạc ra sau núi, mới để nữ quỷ kia có cơ hội, Thiếu Dương ca, đưa tôi ra ngoài với!”
“Tôi sẽ đưa cô ra ngoài, nhưng thực không dễ dàng như vậy.”
Vương Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: “Hôm qua lúc tôi mới vào đây, Dương tỷ tỷ đã nói hết mọi chuyện cho tôi biết rồi, tuy tôi không thực sự hiểu rõ, nhưng cũng có thể đại khái lý giải, tất cả đều nghe huynh sắp xếp.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, quay người nói với Dương Tư Linh: ”Cô đưa tôi đi gặp những người khác trước đã, tôi có một kế hoạch, chỉ dựa vào ba người chúng ta, không thể hoàn thành được kế hoạch đó.”
Vì thế ba người cùng nhau ra cửa, tiếp tục đi dọc theo hành lang phía trước, tới trước một căn phòng, dùng tay gõ cửa.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment